"Cha không dễ gì mới nhờ được người sắp xếp lần xem mắt này cho con, cũng đừng để lỡ!"
"Con gái...."
Thẩm Trung Minh vừa líu ríu, vừa moi quần áo cũ mấy thập niên trước ra.
Thẩm Chanh vùi trên sofa, thong thả ung dung gặm bánh bao, lười để ý đến ông.
Bận rộn rất lâu, lại không thấy con gái có một chút phản ứng, Thẩm Trung Minh đi lên trước, "Trước kia vẫn là cha nghe lời con, hôm nay dù thế nào thì con cũng phải nghe cha một lần."
"...."
Thẩm Chanh không nói gì, Thẩm Trung Minh càng lo lắng, "Con gái, điều kiện nhà chúng ta ở chỗ này, không thể có lựa chọn đâu...."
Không đợi cô nói chuyện, ông lại nói: "Lần này cha chạy rất nhiều đường, nói rất nhiều lời hữu ích, mới nhờ được con dâu chú Lý của con giới thiệu cho con mối hôn sự này."
"Nghe nói gia cảnh đối phương ưu việt, được hoan nghênh ở thủ đô này! Nếu con có thể gả đi, đó chính là mệnh hưởng phúc đó con gái...."
Lông mày nhỏ nhắn của Thẩm Chanh khẽ nhướng, "Ngưu bức như vậy còn ép đi xem mắt, không phải người tàn chính là thiếu não."
Khóe miệng Thẩm Trung Minh giật giật, "Lão Lý nói vóc dáng người này rất đẹp trai, hơn nữa sự nghiệp thành công. Nếu thật kém như vậy, sao cha nỡ đẩy con xuống nước...."
Thẩm Chanh không để ý tới ông, ông dựa vào bên cạnh liều chết cứng rắn.
"Con gái, con đi liếc mắt nhìn thôi, nếu không thích cha liền trực tiếp rời đi."
"Con gái, con nói đi, cơ hội tốt như vậy, cha có thể đi đâu tìm chứ...."
"Con gái, hôm nay con nghe cha một lần, nếu không được, không gả ra được, về sau cha tuyệt không nói đến chuyện này nữa!"
Một câu cuối cùng vang lên.
Thẩm Chanh dùng tốc độ cực nhanh xoay người xuống ghế sofa, trở về phòng khóa cửa lại.
Chưa tới một phút đồng hồ, liền thay đổi một thân quần áo sạch sẽ.
Áo sơ mi trắng, quần jean, mặc đơn giản nhất, lại càng tự nhiên trang nhã.
Cô bước nhanh đi ra khỏi nhà, Thẩm Trung Minh mới phản ứng kịp, vội đi theo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!