Thấy Diệp Tử nhìn sang bên này, bọn họ lập tức giả vờ ra một bộ dáng không có việc gì.
Quản lý vươn tay lau mồ hôi lạnh một chút.
Vị Diệp tiểu thư này, thật đúng là ra cho ông một vấn đề khó khăn.
Ông là một quản lý nho nhỏ, làm sao dám đánh bạo thu tiền của Tần nhị thiếu....
Nghĩ đến mình vừa mới nói “Mấy đồng tiền lẻ”, ông vừa tức vừa lại muốn đánh miệng của mình.
Mình nói miễn cho Tần nhị thiếu mấy đồng tiền lẻ, không phải là gián tiếp xem thường Tần nhị thiếu à.
Ông nhìn về phía Tần Cận bên cạnh, không thấy sắc mặt của anh thay đổi gì, quản lý mới xem như cất trái tim trở về trong bụng.
Vừa định đón người vào, kết quả một tấm thẻ liền đưa tới trước mặt ông.
Quản lý nhìn thuận theo tấm thẻ, là tay thon dài của Tần Cận, và đầu ngón tay anh đang kẹp một tấm thẻ.
Tần Cận mở miệng nói: “Quét thẻ.”
Vẻ mặt quản lý khó xử: “Này....”
Tần Cận nhíu mày: “Không nghe thấy người phụ nữ của tôi nói muốn tính tiền sao?”
”Dạ, vâng.” Quản lý nhạy cảm bắt được khó chịu của anh, miễn cưỡng nhận lấy thẻ.
Những lời này, không phải là ám chỉ cho tất cả mọi người biết, quan hệ của hai người đã thành định cục rồi ư.
Diệp Tử nghe được lời của Tần Cận, mặt chợt ửng hồng.
Tần Cận một phát kéo cô qua, cô dứt khoát vùi mặt vào trong ngực của anh.
Tần Cận kéo cô từ trong ngực ra, nhìn môi kiều diễm ướt át kia của cô, tâm không kiềm được nóng lên một trận, liền muốn hôn cô.
Nhưng.... vẫn nhịn xuống.
Vì vậy chờ cà thẻ xong, cánh tay mạnh mẽ của anh lại kéo Diệp Tử vào
trong ngực một lần nữa, ngăn cách ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc điều tra của
người khác, đi vào bên trong.
Diệp Tử nói muốn đi ngồi tàu lượn siêu tốc, Tần Cận nói được.
Lúc đi lên, Diệp Tử tràn đầy lòng tin, nhưng lúc thật sự ngồi lên, cô lại bị dọa đến không nhẹ.