Nhìn anh xoay người rời đi, càng đi càng xa, trái tim trống rỗng một nửa.
Mất mát.
Bị anh cưng chiều quá sâu, thói quen này quá cấp thiết, cho nên mới sẽ cảm giác rõ ràng như vậy.
Nâng khóe môi lên, cô cười cười.
Xuống ghế sô pha, đi ra vườn hoa phía sau lầu chính dạo chơi.
Sau khi người giúp việc chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, cố ý đưa đến trong lương đình nhỏ bên vườn hoa.
Kể từ sau khi mang thai, khẩu vị của Thẩm Chanh vẫn luôn không tốt.
Tuy rằng đã không còn nôn nghén, nhưng có nhiều thứ cô vẫn nuốt không trôi.
Một khi ép buộc mình ăn, sẽ buồn nôn.
Chính cô cũng nhìn ra, đây là yếu ớt!
Chẳng qua chỉ là mang thai mà thôi, thân thể lại một ngày kém hơn một ngày.
Trước kia, cô luôn biết rõ thân thể của mình không tốt, nhưng chưa bao giờ để ý qua.
Phát sốt, té xỉu, những chuyện này thường xảy ra, nhưng cô không thèm để ý, cũng không nói với bất kỳ ai.
Thẳng đến hiện tại có đứa nhỏ, cô mới ý thức được ban đầu mình ngu ngốc cỡ nào!
Nếu như sớm điều chỉnh tốt tình huống thân thể của mình một chút, sẽ không trở thành bộ dạng như bây giờ.
Cố nén cuồn cuộn trong dạ dày, ép buộc mình uống xong một ly sữa tươi.
Nhưng vừa mới đặt cái ly xuống, không nhịn được, che miệng xông ào vào toilet.
Người giúp việc vội vàng đuổi vào theo, nhìn thấy Thẩm Chanh vịn bồn rửa tay nôn đến không còn hình dáng, lập tức tiến lên khẽ vỗ phía sau lưng cô, “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ....”
Vốn nghĩ dùng cách này khiến cô thoải mái hơn một chút, nhưng thật không ngờ, lại càng nôn dữ dội hơn.
”Nôn....”
Rõ ràng đã nôn không ra gì, nhưng vẫn còn đang không ngừng nôn khan.
Một khuôn mặt vốn trắng nõn, đã toát ra một chút chút mồ hôi rịn, tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, giống như tờ giấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!