Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh, lại là chui vào trong ngực Thi Vực.
Không biết tại sao, cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại có chút giống như là.... Yêu đương vụng trộm bị bắt được....
Nhưng Thi Vực lại ung dung thản nhiên giống như người không có việc
gì, không để ý tới y tá đứng ở một bên, dáng đi điềm nhiên ôm Thẩm Chanh về trên giường.
Sau khi đắp kín mền cho cô, mới nhìn về phía y tá, ý bảo cô ta đi qua kiểm tra.
Ở dưới áp lực anh phủ xuống, tay y tá có chút run rẩy, trắc trở, kiểm tra cũng không quá thuận lợi.
Mà Thi Vực đứng ở một bên, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng làm xong toàn bộ kiểm tra.
Y tá đưa cho Thi Vực một hộp thuốc, căn dặn rõ ràng cách dùng và
lượng dùng, cùng thời gian uống, mới rời khỏi phòng bệnh giống như chạy
trốn.
Thi Vực xoay người đi rót nước, sau đó ngồi ở mép giường lấy thuốc trong hộp ra.
Thẩm Chanh có một tử huyệt, từ nhỏ đến lớn, cô không sợ đau, nhưng sợ đắng.
Cho nên trước kia mỗi lần ngã bệnh, nếu không thể chịu nổi thì liền đi châm cứu, có thể đâm kim thì sẽ không ăn thuốc.
Nhìn thấy Thi Vực đưa thuốc qua, cô vội vàng nghiêng mặt đi.
”Ngoan, uống đi.” Thi Vực hiếm khi ôn nhu dụ dỗ.
”Truyền dịch, châm cứu là được, tại sao cứ phải uống thuốc!”
”Bởi vì em vừa sinh con nên thân thể suy nhược.”
”Anh mới suy nhược!”
Anh suy nhược?
”Rất nhanh em sẽ biết đàn ông của em có suy nhược hay không.”
”Em nói thân thể anh suy nhược!”
”Ừ, anh chính là vậy.”
”Em nói thân thể đó chứ không phải thân thể kia!”
”Ít nói nhảm, nhanh uống thuốc.”
”Không muốn uống....”
”Nghe lời.”
”Em không nghe.” Thẩm Chanh hừ nhẹ: “Mang thai chính là em, sinh con
là em, chích uống thuốc là em, thoải mái lại là anh, không hề công bằng
chút nào!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!