Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên gương mặt tuấn
mỹ của anh, càng khiến cho anh tăng thêm mấy phần mỹ cảm mê hoặc người.
Thẩm Chanh thuận tay đóng cửa phòng, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh bàn làm việc, nhẹ bỏ cà phê lên trên bàn.
Thấy Thi Vực ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, cô cố ý hạ giọng: “Tổng giám đốc, cà phê của ngài.”
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, môi mở ra: “Đi ra ngoài.”
Hai chữ ngắn gọn, cực kỳ lạnh như băng.
”Không mà.” Thẩm Chanh lại hạ giọng vài phần, hơn nữa còn mang theo
vài phần giọng điệu làm nũng, nói: “Em muốn nhìn ngài uống rồi đi.”
Động tác trên tay Thi Vực đột nhiên dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn "nhân viên nữ làm hết phận sự" trước mặt này.
Lập tức, nheo mắt lại, hàn khí bốn phía.
”Thẩm Chanh Tử?”
Giọng nói nguy hiểm, tản ra từng luồng lệ khí.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ, rất bình tĩnh đối diện với tầm mắt của anh, sau đó mở miệng: “Tổng giám đốc, xin ngài phân phó.”
”Tới đây.”
Thi Vực cau mày, lạnh lùng ra lệnh.
”Được.”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, liền đi về phía anh.
Sau đó, dừng lại cách anh ở vị trí nửa mét xa.
Thi Vực nhìn cô, dùng ngón tay suông dài chỉ chỉ vị trí đầu gối, môi mỏng khêu gợi hé mở: “Tới đây, ngồi ở đây.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, đi thẳng tới trước mặt anh, dang chân đến trên đùi của anh.
”Tổng giám đốc, chúng ta như vậy có phải là có chút không tốt lắm không?”
Mặc dù ngoài miệng Thẩm Chanh là đang nói như vậy, nhưng động tác
trên tay lại không ngừng, đầu tiên là vẽ vài vòng trước ngực Thi Vực,
sau đó liền ôm cổ của anh.
Thi Vực liếc xéo cô: “Lại gọi một tiếng tổng giám đốc thử xem.”
”Trong công ty, em không gọi anh là tổng giám đốc thì gọi anh là gì?” Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười đến cực kỳ xinh đẹp.