Thi Vực chống đỡ người dậy, lật người một cái, người đã bước xuống từ trên thân Thẩm Chanh, đứng vững vàng.
”Nhớ kỹ lời em đã nói.”
Ném xuống những lời này, anh xoay người ra khỏi phòng.
Thẩm Chanh lấy tay xoa nhẹ ngực một chút, lúc này mới đứng lên từ
trên ghế sofa, rồi lập tức đứng dậy chạy đến cửa phòng, đóng cửa lại dựa vào phía trên, thở ra một hơi thật dài.
Nguyên tắc đâu?
Đi nơi nào rồi?
Buổi sáng còn nói muốn phân giường với anh, kết quả buổi tối lại đồng ý bồi anh ngủ, thật sự là tự làm tự chịu.
Không có gì tìm cái hộp làm chi?
Tìm cái hộp thì thôi đi, sao còn đến hỏi người đàn ông đó chứ?
Ngay tại lúc cô buồn bực không thôi, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng tiến sát, càng đi càng gần.
Két....
Ngay cả cửa lẫn người, đều bị người đàn ông bên ngoài cùng nhau đẩy ra.
Đợi đến lúc Thẩm Chanh phản ứng kịp muốn đi đóng cửa, đã muộn một bước, bởi vì Thi Vực đã bước vào.
Ở trên tay anh, cầm một cái hộp màu đen.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn trên tay anh....
Đúng rồi, buổi sáng nhìn thấy chính là cái hộp này.
Vốn đang đặt ở trong tủ quần áo, kết quả bị chuyển dời đến địa phương khác, thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Chanh đi qua, cầm cái hộp từ trong tay anh qua.
Thi Vực híp híp mắt, thuận tiện đóng cửa phòng, cánh tay dài duỗi ra, cửa bị anh khóa lại.
Xong rồi!
Khóa cửa, liền đại biểu cho cô trốn không thoát.
Mặc dù nói ngủ một lần không chết được, nhưng.... sẽ tổn hại âm khí nha!
Về sau nếu âm suy dương thịnh gì đó, lấy cái gì để cân bằng chứ?
Cô ngay cả nhìn cũng không nhìn Thi Vực, liền ôm cái hộp đi tới trên
ban công, sau khi ngồi xuống ở trên ghế sofa, cô mới chậm rãi mở cái hộp ra.