Bởi vì lúc nãy vừa ra thang máy liền nghe được lời nói kia của Diệp Cẩn, cho nên không nhịn được giội xuống.
Vượng Tài trong đã rất lâu không được ăn thứ tốt, hôm nay, em liền thưởng đồ chị không cần cho cô ta.
Những lời này, sợ rằng đều nghe ra được là đang châm chọc Ôn Uyển.
Một Tiểu Tam, có tư cách gì nói loại lời này?
Nhìn bóng dáng Diệp Cẩn vội vàng đi vào vệ sinh công cộng, Thẩm Chanh khẽ khép mắt, xoay người đi vào phòng bệnh.
Không đợi Ôn Uyển mở miệng hỏi cô cái gì, cô liền nói: “Mẹ chồng, mẹ
không so đo với cô ta là mẹ rộng lượng, nhưng cho tới bây giờ con cũng
không phải là một người rộng lượng gì. Con nhìn người khác không vừa
mắt, liền muốn làm cô ta đẹp mặt. Hôm nay là canh nấm tuyết, ngày mai có thể là nước sôi, ngày mốt độc dược, ngày kia lại là a- xít
sun-phu-rit.”
Nghe cô nói xong, Ôn Uyển cũng cười: “Cần gì nổi giận với một người không liên quan.”
Thẩm Chanh cầm một quả táo lên gọt, vừa gọt, vừa nói: “Con không có tức giận với cô ta, bởi vì cô ta không xứng.”
Cô nói xong, lại dừng lại, đợi sau khi gọt xong vỏ quả táo, mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Uyển, “Con là không đáng thay mẹ.”
”Không có gì là không đáng giá. Chanh Tử, có một số việc nếu đã qua,
cũng nên để xuống. Không phải của mình, không cưỡng ép được.”
”Mẹ chưa để xuống.” Thẩm Chanh đột nhiên nói.
Không đợi Ôn Uyển mở miệng, cô lại nói: “Con biết hôm qua là ngày mấy.”
Ôn Uyển hơi kinh ngạc, giọng nói lại bình tĩnh như trước: “Con biết?”
Thẩm Chanh kéo khóe môi rất nhỏ, “Là ngày ly hôn đúng không.”
Ngày Ôn Uyển và Thi Diệu Quang ly hôn vào mấy năm trước, chính là
ngày hôm qua. Cô cũng là tra được lúc trước khi ngủ vào hôm qua.
Rốt cuộc là không bỏ xuống được đi.
Nếu không, sao lại mặc kệ thân thể của mình, uống rượu uống đến dạ dày xuất huyết?