Bị Thi Vực ôm ở trong ngực, Thẩm Chanh chỉ động một chút, lưng liền truyền đến từng trận đau đớn.
"Hít...."
Cô hít ngược một ngụm lãnh khí, không động đậy được nữa.
Cúi đầu nhìn sắc mặt không tốt của người phụ nữ ở trong ngực, ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, trầm giọng hỏi: "Bị thương rồi?"
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Không có."
Giọng nói lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc phập phồng.
Thi Vực nheo con ngươi sâu thẳm lại, "À? Không có?"
Người phụ nữ quật cường này, nếu không có bị thương, sẽ chịu ngoan ngoãn đợi ở trong lòng anh sao?
"Không có.... Ưm!"
Chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Chanh đã bị anh dùng môi chặn kín môi, nụ hôn bá đạo, dũng mãnh hung hãn.
Hình ảnh hạn chế này, khiến một đám thủ hạ hết hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn nơi khác phân tán chú ý.
Bọn họ có chút lo lắng, nếu không chú ý lộ vẻ mặt hâm mộ một chút, có thể sẽ bị....
Cắt đứt hai chân, giết chết, phân thây, vứt cho chó ăn không!
Thật sự là vừa suy nghĩ một chút liền run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh....
Hai tay Thẩm Chanh dùng sức chống ngực Thi Vực, muốn tránh đi xâm nhập cường thế này của anh.
Nào ngờ, động tác như vậy lại chọc giận tới Thi Vực, chỉ thấy lông mày anh siết chặt, khẽ cắn mạnh lên môi cô, lúc này mới buông cô ra.
Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, chịu đựng xúc động sắp sửa bùng nổ, trong lòng lặng lẽ tặng anh ba chữ: Không phải người.
Nếu có cơ hội, cô nhất định ngược chết thằng nhãi này!
"Ông chủ, nơi này xử lý như thế nào?"
Tôn Nham nhận được điện thoại chạy đến, đối mặt với hiện trường máu tanh này, anh biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm tập thành thói quen.
"Cậu xem rồi làm." Thi Vực lạnh lùng quét anh ta một cái, trực tiếp ôm Thẩm Chanh đi đến bên cạnh xe, sau khi đặt cô đến trên ghế sau, mới quay đầu lại liếc nhìn Tôn Nham, "Mau chóng tra ra người sai khiến phía sau."