TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tôi vì câu nói của bố mà tức giận tới mức mặt đỏ lừ.
"Chuyện tình yêu của con bố đừng ngăn cản nữa, tình yêu không phân biệt tuổi tác, xưa nay bố và chú thân nhau bố cũng rõ tính chú thế nào. Chú là một người tốt, con yêu chú, chỉ yêu mình chú, trước nay vẫn vậy. Bố biết mà... "
Tôi vừa nói vừa thở dốc, tay ôm chặt lấy vết thương ở bụng, nó lại bắt đầu đau rồi, có thể là do tôi vận động mạnh.
Bố tôi thấy tôi ôm bụng, đôi mắt nghiêm nghị phát ra vài tia thương cảm.
"Vy, đi vào giường nằm đi con, ở ngoài này lạnh lắm. "
Mặt tôi càng lúc càng nhợt nhạt, bố và mẹ tôi đều sốt sắng.
"Bố bảo chú đứng dậy đi vào đây để con nói chuyện với chú. Không thì con không vào. "
Mày bố tôi nhíu lại, dựa vào gương mặt bố tôi đoán bố tôi đang phân vân, nhưng nét mặt vẫn tràn đầy lo lắng vì sức khỏe của tôi. Bố tôi im lặng không biết nói sao thì mẹ tôi lên tiếng.
"Anh bảo Hoàng vào đây đi, anh biết con bé nhà mình xưa nay bướng bỉnh thế nào rồi mà. Không cấm được nó mãi đâu. "- Vừa nói mẹ tôi vừa thở dài lắc đầu.
"Tình yêu thì mình không ngăn cấm được đâu anh, càng ngăn cấm thì chúng nó lại càng đến với nhau... Thôi anh ạ...Nó cũng mười tám tuổi rồi. Với cả Hoàng cũng đã quỳ ở cổng viện năm ngày rồi, người hại Vy là Tuyết Lan chứ không phải Hoàng. Hơn nữa cậu ấy cũng tận tâm tận tình, mình nên cho hai đứa một cơ hội anh ạ... "
Nghe mẹ tôi nói vậy, bố tôi cũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi thở dài.
"Thôi được rồi, Vy vào nghỉ ngơi đi, bố sẽ nói chuyện với Hoàng một chút. "
Nghe bố tôi nói mà tôi sướng hết cả con tim. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.
"Vâng. "
Bố mẹ dìu tôi vào giường nằm, tôi và mẹ trò chuyện một chút rồi tôi tiếp tục ăn cháo. Chờ mãi, chờ mãi, hai tiếng sau tôi mới thấy bóng dáng của người đàn ông mà tôi nhớ mong lấp ló ở cửa... Là chú... Là chú kìa...
Tim tôi nhói lên từng đợt, trong lòng có bao nhiêu là hồi hộp, tôi vui lắm, biết bao nhiêu lâu rồi tôi mới gặp chú.
Nhưng mà phải tự dặn mình mà trưng ra cái bộ mặt hờn dỗi.
Chú bước vào, gương mặt nhợt nhạt tiều tụy, môi bạc đi, râu lún phún ở cằm, áo sơ mi thì nhầu nhĩ. Tôi đúng là con người quên nhanh, biết là phải giận chú nhiều lắm nhưng vừa thấy bộ dạng ấy mà không sao giận nổi, thương chú biết bao, chú quỳ ở ngoài cổng bệnh viện tận năm ngày cơ mà. Chẳng lẽ chú chưa ăn gì?
Nghĩ vậy tôi hoảng lắm... vội vàng hỏi thăm chú.
"Chú ăn gì chưa? "
Chú lắc đầu, ngồi xuống cái ghế ở cạnh giường tôi, lúc này mẹ tôi hiểu ý nên bước ra ngoài.
"Mẹ đi về nhà nấu cháo chút, hai người cứ trò chuyện với nhau nhé. "
"Vâng. "
Mẹ tôi vừa bước ra khỏi cửa, chú đã cầm lấy tay tôi xoa dịu, đôi mắt chú buồn lắm, thậm chí tôi còn nhìn thấy một làn nước bao phủ.
Thực ra được chú cầm tay làm tôi sung sướng tới rụng rời cả con tim, bao lâu nay rồi tôi chưa được gần chú, nhớ lắm...
Mà khoan, tôi tự cảm thấy con tim mình thật yếu đuối. Không được biểu hiện cảm xúc ra ngoài mặt... Tuyệt đối không được.
Bạn đang đọc bộ truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chú Ơi, Lên Giường Nào!, truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào! , đọc truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào! full , Chú Ơi, Lên Giường Nào! full , Chú Ơi, Lên Giường Nào! chương mới