TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong ngự thư phòng, Quân Lạc Huy mỉm cười và nói với đại hán trước mặt: "Rất vui vì chúng ta lại gặp nhau, Tố Hòa Tự Thích."
"Là tiểu nhân phải cảm tạ ân điển của hoàng thượng mới đúng, mẫu thân được chữa trị cũng là nhờ hoàng thượng. Tiểu nhân đã nói, nếu hoàng thượng cần dùng đến tiểu nhân, tiểu nhân chết cũng không từ." Tố Hòa Tự Thích nhìn Quân Lạc Huy nói một cách trịnh trọng.
Trầm ngâm một lúc, Quân Lạc Huy mới nói tiếp: "Một hai tháng này ngươi đến doanh trại ở ngoại ô phía Tây đi, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ có chiến sự, trẫm rất thích sự dũng cảm của ngươi, mong người đừng để trẫm thất vọng." Quân Lạc Huy mặc dù biết Tố Hòa Tự Thích là một tướng tài, nhưng mới tiếp xúc chưa được bao lâu nên không tiện thể hiện ra ngoài, để hắn ta đến quân doanh, là rồng hay rắn ắt sẽ phân biệt được thôi, đến lúc đó phong cho hắn ta làm tướng cũng không quá đường đột.
"Những chuyện khác thần không dám nói, nhưng quân doanh quả thật rất thích hợp với thần, chuyện đánh giặc, nếu lúc đó hoàng thượng cần đến thần, thần nhất định sẽ không phụ lòng của hoàng thượng." Tố Hòa Tự Thích nói chuyện rất tự tin, ngay cả Quân Lạc Huy cũng có thể thấy được tia ngạo mạn từ trong ánh mắt của hắn ta khi nói những lời này.
Nhưng Quân Lạc Huy không hề đi sâu vào, chỉ cần người này có thể giúp hắn giành chiến thắng, những việc khác đối với hắn đều không quan trọng.
Sau khi Tố Hòa Tự Thích lui xuống, Quân Lạc Vũ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói mới lên tiếng hỏi: "Hoàng huynh tìm được người này ở đâu vậy? Dẫn binh đánh giặc gì đó bây giờ không dám nói, nhưng người này chắc chắn có võ công cao cường, e là đến cả hộ vệ của đệ cũng không phải là đối thủ của hắn ta."
"Ha ha... Là huynh nhặt được đó." Nói xong còn đắc ý nháy mắt với Quân Lạc Vũ, sau khi thấy Quân Lạc Vũ bất lực mắt trợn ngược lên trời mới khẽ cười quay lại hỏi Nghiêm An" Thân Hoài hiện lại đang làm cái gì rồi?"
"Bẩm hoàng thượng, Thân thái y sau khi chữa bệnh cho mẹ Tố Hòa Tự Thích liền trở về tiệm thuốc Thông Nguyên rồi ạ."
Ngón tay gõ lên mặ bàn, cũng không biết Quân Lạc Huy nghĩ gì, một lát sau phân phó Nghiêm An: "Đem những dược liệu quý mà trẫm sai ngươi thu gom đưa đến cho Thân Hoài, nhớ kĩ, chia thành từng đợt, đừng có mà đưa hết một lượt."
"Dạ, nô tài đi làm ngay." Nói xong Nghiêm An khom lưng lui ra ngoài.
Đến khi ngự thư phòng chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, Quân Lạc Huy mới đổi qua sắc mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp hỏi Quân Lạc Vũ: "Lâm Hựu Tông đâu?" Giờ này Quân Lạc Huy mới hỏi tới chuyện của tể tướng đại nhân.
"Chạy rồi, bắt được khá nhiều vây cánh của lão ta nhưng không bắt được Lâm Hựu Tông." Trong lời nói của Quân Lạc Vũ có vẻ tiếc nuối.
"Đúng là lão hồ ly, được rồi, đệ cứ lo chuyện mà huynh đã giao đi, chuyện của Lâm Hựu Tông trước mắt đệ không cần quan tâm." Suy nghĩ một lúc Quân Lạc Huy bèn nói với Quân Lạc Vũ như vậy.
"Được, vậy thần đệ cáo lui trước."
Sau khi Quân Lạc Vũ lui xuống, Quân Lạc Huy mới cầm bản tấu chương ở kế bên lên, vừa mở ra liền thấy có người nói đến việc ngày hắn về cung để Văn Cảnh Dương đứng cạnh hắn, khẽ nheo mắt lại, Quân Lạc Huy nhìn một lúc rồi cười khẩy, trực tiếp cầm bản tấu qua chỗ giá đèn đốt đi.
Khi cháy gần đến tay Quân Lạc Huy mới quăng bản tấu đi, nhưng sau khi đọc liên tiếp mấy bản tấu Quân Lạc Huy liền phát hiện, những kẻ này khi mình trở về, chuyện đầu tiên bẩm báo không phải là việc công mà là việc nhà của hoàng đế hắn, người đứng bên cạnh hắn là ai, đứng như thế nào, nếu không lên tiếng nói mấy câu dường như không có cảm giác tồn tại.
Quân Lạc Huy không có thời gian đốt từng bản tấu chướng mắt này, dứt khoát khỏi nhìn cho đỡ phiền, đứng lên rời khỏi thư án. Quân Lạc Huy có chút nhớ nhung cái người chấp quay về Minh Nhược Hiên kia, cũng không biết bây giờ cậu đang làm gì?
...
Văn Cảnh Dương nhìn nữ nhân trang điểm lộng lẫy ở trước mặt, trên môi nở nụ cười như có như không, chỉ lo chú ý thưởng thức tách trà trong tay, không hề có ý định tiếp đãi nữ nhân trước mặt này, đến người nữ nhân ngồi ở hàng đầu nói: "Văn quân đúng là có bản lĩnh, im hơi lặng tiếng lại giành được hoàng thượng từ tay của chúng muội muội đây, Văn quân ngài là một nam nhân tranh sủng với tỷ muội chúng ta, không lẽ không thấy xấu hổ sao?"
Câu này khó nghe đến nổi Lục Tam đứng sau lưng Văn Cảnh Dương cũng phải tức giận trừng mắt với cô ta, nhưng người đàn bà này lại hoàn toàn không cho rằng điều mình nói có gì không đúng, trên mặt còn nở một nụ cười khiến người khác cảm thấy thân thiết.
"Cô!" Lục Tam chưa nói xong đã bị Văn Cảnh Dương phất tay cắt ngang, sau đó mới thấy Văn Cảnh Dương lần đầu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người đàn bà nói chuyện xấc xược này.
"Tấn phi xem cô nói kìa, Văn Cảnh Dương ta từ lúc nào mà tranh giành chứ? Cô cho rằng thứ mà hậu cung các cô giành nhau chết đi sống lại, ta nhất định phải tham dự sao? Mặc dù ta gả cho nam nhân nhưng không có nghĩa ta là nữ nhân, nếu cô còn nói chuyện không khách sáo nữa thì ta đành phải mời cô ra ngoài." Đối với người đàn bà đầu tiên đến cung của cậu, Văn Cảnh Dương cảm thấy có hơi tức cười, người đàn bà này không lẽ không hiểu chim đầu đàn sẽ bị bắn sao? Không lẽ gấp đi đầu thai?
"Ha! Không giành? Nam nhân khi đã không cần thể diện còn ghê hơn nữ nhân, bổn cung chỉ có thể nói thủ đoạn của Văn quân lợi hại, cũng không biết sao hoàng thượng lại nhìn trúng một nam nhân như ngươi..." Vừa nói vừa che miệng cười, giống như nghĩ đến một câu chuyện cười nào đó, lại nói tiếp: "Không lẽ muốn thử thứ gì mới mẻ sao? "Đường thủy" thử nhiều rồi, muốn thử "đường bộ" của nam nhân sao?"
Câu nói này triệt để phá hỏng việc nghỉ ngơi của Văn Cảnh Dương, thì ra nữ nhân khi nói chuyện lại có thể khó nghe đến vậy, đúng là người đàn bà chanh chua. Từ ghế đứng lên, Văn Cảnh Dương đi đến trước mặt Nhu Y, từ trên nhìn xuống dưới: "Nhu Quang Nghĩa, buôn bán chức quan, kết bè kết phái, tham ô ba trăm hai mươi vạn lượng bạc mà triều đình sai hắn tu sửa đường sông... Tấn phi, loại gấm Tứ Xuyên trên người cô, e là cũng không phải đồ trong cung nhỉ?"
Nghe những lời Văn Cảnh Dương nói, sắc mặt Tấn phi khẽ thay đổi, sau đó cô ta lập tức đứng dậy: "Ngậm máu phun người! Sao ngươi lại dám vu khống ta!"
Bạn đang đọc bộ truyện Chuyện Thường Ngày Trong Cung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chuyện Thường Ngày Trong Cung, truyện Chuyện Thường Ngày Trong Cung , đọc truyện Chuyện Thường Ngày Trong Cung full , Chuyện Thường Ngày Trong Cung full , Chuyện Thường Ngày Trong Cung chương mới