Từ khi hắn xuất hiện nhiều vị tiểu thư đã muốn lại gần chào hỏi.
Nhưng cái điệu bộ người sống thì đừng lại gần chỗ hắn khiến cho bọn họ rất sợ.
Mạc Kiên tìm thấy anh mình, Mạc Tử lâu nay không xuất hiện, đang đi cùng Mạc Kiên.
Mạc Kiên hiện tại đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình, tinh thần có vẻ tốt hơn.
Mạc Kiên: “Anh cả, sao anh lại ngồi đây.” Lần nào đi có tiệc tùng Mạc Quân Ngôn đều không đi.
Nhưng lần này, bố hắn lại bắt cả ba anh em đều phải đi, không biết là có việc gì.
Mạc Quân Ngôn lạnh lùng nhìn Mạc Kiên nói: “ Chán” Mạc Tử kiếm được đĩa bánh, đang xách váy ngồi vào bên cạnh Mạc Kiên nói: “Anh cả nói chán thì để anh ấy ngồi đây đi.
Có mất miếng thịt nào của anh đâu mà anh cứ lo vậy chứ.” Mạc Kiên quay người lại nhìn cô em gái đang đánh rơi hết hình tượng tiểu thư của một đại gia tộc, Mạc Kiên cảm thán nói: “Nhà có thiếu đồ ăn cho em đâu chứ! Em ăn nhiều như vậy để làm gì hả! Từ lúc vào cho đến bây giờ em ăn bao nhiêu rồi” Mạc Tử điếc không sợ súng nói: “Mới thử được phân nửa thôi, đang còn chưa thử hết” Mạc Kiên trừng mắt nhìn Mạc Tử.
Mạc Tử ung dung, học điệu bộ của anh cả: “Mắt anh sắp lồi ra rồi kìa.” Mạc Kiên không biết phải làm gì với Mạc Tử nữa, liền quay sang chỗ Mạc Quân Ngôn.
Nhưng Mạc Quân Ngôn đang nhìn ly rượu rồi lắc lắc, Mạc Kiên không nói được gì cả.
Hắn chán nản, gào thét trong lòng.
Tại sao tôi cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy chứ!!! Có ai yêu thương tôi không vậy trời...Huhuhu
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!