“Chủ nhân” “Tiểu Sanh, cái thằng dở hơi đó sao còn chưa đến.
Anh ta còn định bắt tôi đợi như thế này bao lâu nữa!!!” “Chủ nhân, hắn ta đang gặp vài chuyện.” – Tiểu Sanh hơi ngập ngừng nói.
Cậu ta cũng không muốn ở đây đâu.
Cay mắt lắm.
Cậu ta còn độc thân.
Hiccc Giang Y Linh không còn nhẫn nại liền quát: “Chuyện gì” “Có một cô gái cầm kiếm xông đến chỗ hắn đang ở bắt người đi rồi.” Giang Y Linh: “What?” “Lúc tôi đến chuẩn bị đưa hắn đến thì có cô gái từ đâu xông đến trói người, hắn...” – Tiểu Sanh nhìn vào phía trong nhà kho, rồi nói tiếp: “Hắn không hề phản kháng.” Giang Y Linh không hiểu tên dở hơi đó tại sao lại không phản kháng, với năng lực của hắn, có mà dẫn cả đội quân cũng chưa chắc là trói được.
Thế mà cô gái này trói được mới lạ chứ.
Tình nhân hay người yêu sao? Nhưng tên này bình thường toàn phải trốn chui trốn lủi mà.
Sao lại có phụ nữ bên cạnh được.
Giang Y Linh không rảnh mà đi quan tâm hắn, liền nhẫn nại nói: “Bảo với hắn nếu trong vòng mười phút nữa mà không đến thì Ngao Toản thuộc về phía chúng ta” Tiểu Sanh mặc niệm cho hắn: “Vâng.” Giang Y Linh quay lại thấy Mạc Quân Ngôn cứ có cảm giác gì đó là lạ: “Anh sao vậy, cứ là lạ ý.” – nhìn bây giờ hắn không còn cảm giác khó gần như trước nữa.
Đôi mắt không còn vô cảm như xưa, có một chút gì đó ấm áp đang len lỏi.
“Anh vui thôi.” Hắn nói vậy liền ngồi nhích sang bên cạnh rồi tựa lên vai cô, nhắm mắt lại.
Giang Y Linh ban đầu có chút không thích ứng được.
Nhưng cô điều chỉnh tư thế một chút bản thân mới thích ứng được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!