TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Editor: Lạc Y Y
Phương Minh Chấp tối hôm qua sau khi ăn tất niên ở nhà xong thì vẫn luôn ở trong phòng làm việc xử lý công vụ, hắn cũng đã tổ chức hai cuộc hội nghị qua điện thoại ngay cả khi có sự khác biệt về múi giờ, bây giờ trong đầu dường như đang che phủ bởi một lớp sương mù.
Phương Minh Chấp nhìn chằm chằm Giải Xuân Triều trong chốc lát, ngữ khí bình đạm hỏi: "Anh thiếu tiền rồi?"
Giải Xuân Triều cảm giác được cơn đau bụng vừa mới giảm xuống lại bị Phương Minh Chấp khiêu khích một câu liền bắt đầu nảy lên, tay anh đè lên bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, anh cũng lười giải thích với hắn: "Không thiếu"
Phương Minh Chấp nhướng mày: "Vậy thì tại sao anh lại tức giận?"
Giải Xuân Triều bụng đau kinh khủng, không muốn dây dưa với cậu nhóc nghĩ rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi vấn đề này, anh chỉ đơn giản nói rõ mọi chuyện: "Minh Chấp, cậu thấy cuộc hôn nhân của chúng ta trông như thế nào?"
Phương Minh Chấp không ngờ rằng anh sẽ hỏi một câu như vậy, hắn mím chặt môi không nói gì.
Giải Xuân Triều thở dài một hơi: "Tôi muốn ly hôn với cậu, chỉ vì không muốn ràng buộc nhau vì những điều vô nghĩa nữa"
Phương Minh Chấp nghiêng đầu, như thể đang cố gắng phân biệt tính xác thực trong lời nói của anh. Lời nói của Giải Xuân Triều bình thản lại uyển chuyển, ý nghĩa trong đó không thể rõ ràng hơn: sống với cậu thật nhàm chán, tôi muốn vứt bỏ cậu. Phương Minh Chấp đã sống 23 năm, vẫn chưa có ai chối bỏ hắn về mọi mặt như vậy.
Phương Minh Chấp rũ mắt xuống che đi vẻ hoảng loạn trong đôi mắt. Hắn không chính diện tiếp lời của Giải Xuân Triều: "Ông nội nói đã lâu rồi không gặp anh, tối nay đã chuẩn bị món bánh chẻo nhân thì là mà anh thích ăn" Như sợ Giải Xuân Triều từ chối, hắn do dự lại nói thêm một câu: "Ông ngày càng lẫn rồi, lơ mơ cứ nhắc đến anh"
Ông nội Phương là người trong gia đình nhà họ Phương đối xử thật lòng nhất với Giải Xuân Triều, ông thực sự coi anh như cháu ruột của mình, sinh nhật hằng năm của Giải Xuân Triều ông đều sẽ gửi quà đến, khi sức khỏe ông còn tốt thường hay đánh tiếng là "Thăm cháu dâu của ta" để đến nhà thăm cậu. Lúc nhỏ khi nghe tin ông nội Phương đến thăm, Giải Xuân Triều vui đến nổi nhảy dựng lên.
Phương Minh Chấp bị gia đình đưa ra nước ngoài từ khi còn rất nhỏ, cơ hội được gặp ông nội cũng không nhiều bằng Giải Xuân Triều. Giải Xuân Triều thích cái gì, thích ăn cái gì trong lòng ông nội Phương biết rõ. Ngược lại với cháu trai ruột mới trở về Trung Quốc được hai năm này, ông cụ không biết nên thương hắn như thế nào, liền dựa theo tiêu chuẩn của Giải Xuân Chiều mà yêu thương cậu. Tiếc rằng Phương Minh Chấp không phải là Giải Xuân Triều, không ăn được một miếng cũng không chơi được một lát, cứ như vậy ngược lại làm trong lòng Phương Minh Chấp có chút vướng mắc.
Ông nội Phương đã lớn tuổi rồi, trong hai năm trở lại đây có dấu hiệu của bệnh mất trí, thỉnh thoảng ông sẽ kéo Giải Xuân Triều lại gọi tên cha anh, nói lão thủ trưởng không còn nữa vẫn còn có ông ở đây. Miễn là ông còn sống một ngày, ông sẽ không để con cháu nhà họ Giải phải chịu gió táp mưa sa.
Giải Xuân Triều có thể mặc kệ bất kì người nào ở Phương gia, nhưng ông nội Phương nói ông nhớ anh rồi, anh không thể giả vờ như không nghe thấy.
"Buổi chiều tôi sẽ qua" Giải Xuân Triều kéo cái chăn lười biếng trên người mình, đè bụng nằm trên sô pha, nhắm mắt lại không nhìn Phương Minh Chấp nữa.
Phương Minh Chấp đứng đó không nhúc nhích, hắn chưa bao giờ thấy một Giải Xuân Triều lạnh lùng như vậy.
Giải Xuân Triều luôn là người chủ động, vì sống một cuộc sống độc lập trong thời gian dài nên Phương Minh Chấp cảm thấy một người quá chủ động chắc chắn là có âm mưu.
Phương Minh Chấp quá lý trí, hắn thích phân tích động cơ của mọi người, hắn chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết cảm giác thích một người là như thế nào.
Theo quan điểm của hắn, Giải Xuân Triều lớn tuổi hơn hắn, dễ lấy lòng người lớn tuổi hơn, đồng thời cũng dễ thích nghi với xã hội trong nước, anh và mình hoàn toàn không có nền móng tình cảm đã kết hôn, không vì tiền thì là vì địa vị.
Chỉ là hắn đã xem nhẹ, ban đầu Giải Xuân Triều đồng ý kết hôn với hắn, chẳng qua là thuận theo sự sắp đặt của ông nội Phương.
Bây giờ Giải Xuân Triều đang dựa vào chiếc ghế sô pha vải có giá mấy trăm tệ, hai cánh môi đỏ mọng như hạt dẻ chạm vào nhau, nói với hắn rằng hôn nhân là sự ràng buộc đối với anh, Phương Minh Chấp cảm thấy trong lòng có chút bực bội, hắn nắm chặt tay không bước đi.
Phương Minh Chấp đứng ở bên cạnh, nhưng Giải Xuân Triều không mở mắt nhìn hắn mà cuộn mình dưới chăn để nghỉ ngơi.
Một nỗi buồn chán không nói nên lời ập đến trong đầu, Phương Minh Chấp đang định xoay người rời đi, nhưng thấy sắc mặt người trên sô pha xanh xao bất thường, mi mắt trắng nõn cũng ửng hồng.
Lửa giận trong lòng Phương Minh Chấp bị dập tắt mà không rõ lý do, hắn miễn cưỡng ngồi xuống: "Này, anh không thoải mái sao?"
Giải Xuân Triều mở mắt ra, ánh mắt như đông cứng lại: "Cậu chủ Phương, chuyện này liên quan gì đến cậu?"
Phương Minh Chấp còn trẻ lại không hiểu tình người, bị bộ dáng mỉa mai của anh không biết làm sao tiếp nhận, lại cố chấp hỏi một lần: "Anh không thoải mái sao?"
Giải Xuân Triều trùm chăn kín đầu, không nói chuyện với hắn nữa.
Phương Minh Chấp tính khí lại nổi lên, hắn vén chăn Giải Xuân Triều ra, đang định nói thì thấy Giải Xuân Triều đột nhiên ngồi dậy, đẩy hắn trở lại: "Phương Minh Chấp, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi sắp ly hôn với cậu rồi, tôi có thoải mái hay không chẳng liên quan gì đến cậu cả, không thấy mặt cậu, tôi mới dễ chịu"
Phương Minh Chấp như bị đâm một nhát vào tim, cau mày nói gần nói xa với anh: "Đêm nay anh còn phải đến nhà ông, đổ bệnh rồi làm sao đến được?"
Giải Xuân Triều cảm thấy bộ dáng ấu trĩ này của hắn có chút buồn cười, anh vươn tay bóp lấy cằm hắn: "Em trai à, không phải em không thích đàn ông sao? Còn ở đây với anh làm cái gì?"
Phương Ming Chấp kinh ngạc, hắn không biết làm thế nào mà Giải Xuân Triều lại đưa ra kết luận này, nhưng hắn thực sự không biết mình có thích đàn ông hay không.
Nhưng Giải Xuân Triều biết, đời trước, cái người đàn ông cầm con dao sắc nhọn đâm vào thai nhi 6 tháng tuổi của anh, vừa phát đoạn video vừa giải thích với anh bằng một nụ cười quái dị, nói với anh rằng người mà Phương Minh Chấp thực sự thích là một cô gái, bảo anh đừng cản trở. Giải Xuân Triều vẫn còn nhớ rõ Phương Minh Chấp trong đoạn video vừa cắt bít tết vừa ngẩng đầu lên mỉm cười, đó là sự dịu dàng mà cả đời này anh chưa bao giờ thấy qua.
Sự trầm mặc của Phương Minh Chấp khiến trái tim Giải Xuân Triều chua sót thêm vài phần, anh buông Phương Minh Chấp ra rồi chỉ phía cầu thang: "Đi"
Phương Minh Chấp gần như bỏ chạy, hắn đứng dậy bước đi ngày càng nhanh trên cầu thang, cuối cùng bắt đầu chạy chậm, cầu thang phát ra tiếng kêu cót két.
Tiếng chuông nhỏ ngoài cửa vang lên, cả quầy sách rơi vào im lặng.
Giải Xuân Triều không khỏi lộ ra một nụ cười mỉa mai lại chua sót, rồi ngủ thiếp đi giữa từng cơn đau bụng.
***
Tuy rằng nhà họ Phương là doanh nghiệp lớn, nhưng ông nội Phương vẫn luôn khăng khăng muốn sống trong tòa nhà ống ở nội thành, nói rằng nơi này rất bình dân, không giống như biệt thự kiểu cách phương Tây nhà ở riêng lẻ, trơ trọi làm người cảm thấy ớn lạnh. Ba của Phương Minh Chấp vì để ông cụ sống thoải mái đã đem toàn bộ tiểu khu gôm lại đây, toàn bộ bất động sản đều được điều hành bởi tập đoàn Phương Viên, thay thế tất cả công nhân trong tiểu khu thành những công nhân trẻ. Ông cụ sau khi biết được đã nổi trận lôi đình, bảo y suốt ngày không được làm bậy. Ba Phương chỉ có thể để công nhân củ quay lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao?, truyện Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? , đọc truyện Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? full , Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? full , Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? chương mới