Lông mi đen dài của Quyền Tự rung rung, “Xuân dược?”
“Trừ bỏ thân thể suy yếu thì không có phản ứng khác.”
Quyền Tự ôm người lên, không hỏi tiếp.
Thực mau, xe chạy đến mục đích, ngừng lại.
Cửa sau xe mở ra.
Bạch Vũ đứng ở bên ngoài, đang muốn nói chuyện, kết quả nhìn đến cảnh tượng trong xe, sửng sốt.
Quyền Tự dựa vào ghế da, trên người có một nữ sinh hai mắt phiếm hồng đang thở hổn hển.
Tư thế này của hai người, cùng với bộ dáng này, thực khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
Thực mau, Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, duỗi tay, muốn đỡ Nam Tinh.
Kết quả Quyền Tự lập tức ôm người từ trên xe xuống, đi thẳng về phía khách sạn.
Một lần nữa Bạch Vũ sửng sốt. Chỉ là rất nhanh đã phục hồi tinh thần, vội vàng theo sau.
Khách sạn Cảnh Thành, tầng mười tám.
Vừa vào cửa đã thấy bác sĩ và y tá chuẩn bị đầy đủ các trang thiết bị, chuẩn bị đợi lệnh.
Cảnh tượng trịnh trọng, bầu không khí nghiêm túc, nhìn qua như thể cô sắp chế rồi.
Cô được đặt lên trên sô pha.
Đập vào mặt là hương vị nước sát trùng, cô lập tức biết chỗ này là đâu.
Nơi ở của Quyền Tự.
Mà nhóm bác sĩ kia tựa hồ hiểu sai rồi.
Nghĩ rằng Quyền Tự xảy ra chuyện, bày sẵn trận địa đón địch, sau đó mới phát hiện là đến khám cho người con gái hắn vừa mang về.
Nhận thức được điều này, nhóm bác sĩ nhẹ nhàng thở ra.
Quyền Tự ôm người vào trong lòng, ra hiệu, “Khám cho cô ấy.”
Một người bác sĩ tiến lên trước, vác đống thiết bị kiểm tra theo.
Từ đầu tới đuôi kiểm tra kĩ lưỡng một lần.
Vị bác sĩ này thấp giọng nói, “Thiếu gia, cô ấy không có việc gì. Thuốc không có tổn hại quá lớn với thân thể, nghỉ ngơi một đêm, đến sáng mai sẽ tốt.”
Nói xong lời này, Nam Tinh trong lòng Quyền Tự lâm vào hôn mê.
Hắn nheo mắt, nhìn người con gái trong lòng, “Không phát sốt?”
Bác sĩ nọ trả lời, “Không phải, đây là hiệu quả của thuốc.”
Dừng lời, bác sĩ do dự trong chốc lát, nói,
“Chỉ cần không có người khác phái đụng vào người cô ấy, nhiệt độ cơ thể tự nhiên sẽ giảm.”
Nói xong, bác sĩ khụ một tiếng.
Kỳ thật thuốc này là một loại thuốc trợ hứng nhằm xúc tiến tình thú trong quan hệ nam nữ.
Nếu nói ra trong bầu không khí này, vẫn có chút xấu hổ.
Mí mắt Quyền Tự nâng lên, cầm tay nhéo nhéo tay cô.
“Ừ.”
Hắn lên tiếng, không nói gì nữa.
Bạch Vũ đứng ở một bên, biết đã khám bệnh xong.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Các vị, mời sang bên này.”
Nhóm bác sĩ sôi nổi rời đi, dụng cụ trong phòng dần bị đẩy đi hết.
Thực mau, trong phòng chỉ còn lại Nam Tinh và Quyền Tự.
Bên ngoài vẫn là ban ngày, nhưng trong phòng các bức màn bị kéo xuống, tối đen u ám.
Quyền Tự ôm người lên giường, thuận tay muốn cởi hết đống quần áo vướng bận trên người cô.
Chỉ là, đang lúc bị người ta cởϊ qυầи áo, Nam Tinh tỉnh lại.
Cả người cô đều đang dựa vào người hắn.
Người đàn ông lấy gối ôm cho cô gối đầu, một tay ôm eo cô, một tay đang cởi nút thắt áo khoác ngoài của cô.
Lúc cô tỉnh lại, mê mang trong nháy mắt, rất phối hợp để hắn cởϊ áσ giúp.
Chờ áo khoác được rút ra, cô mới nhận thức được, chậm chạp hỏi, “Anh, làm gì?”
Thanh âm mềm ấm lại chậm rì rì.
Quyền Tự thấy cô bị thuốc làm cho ngây ngốc, giống như một con ấu thú không chút phòng bị nằm trong lòng ngực hắn.
Hắn duỗi tay, cuốn lấy một sợi tóc đang rũ của cô, nói lời sâu kín.
“Nam Tinh?”
“Ừm.”
“Ai kêu cô tới?”
Nam Tinh ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Như thể mới tỉnh, ý thức hỗn độn còn chưa phục hồi lại.
Ngón tay Quyền Tự phiếm lạnh, lướt qua cổ cô, từng chút từng chút vuốt ve vùng cổ sau của cô, mí mắt rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt.
Cánh môi của hắn đặt bên tai nàng, chậm rãi nói, “Là ai sai khiến cô, kêu cô tới tiếp cận tôi? Quyền gia? Quân đội? Hay là tổ chức kia?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!