Suýt chút nữa thì quên, bên người Nam Tinh còn có một quả bom hẹn giờ.
Không tìm hắn gây phiền toái, phiền toái sẽ tự động tìm tới cửa.
Nghĩ như vậy, trên mặt Chương Võ lại lộ ra ý cười.
Chắc vì Liễu Huyên Nhu đã khóc hồi lâu, trước mắt tối sầm, lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô ta.
Một giọng nam vang lên.
"Không sao chứ?"
Liễu Huyên Nhu vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt sắc bén của người đàn ông.
Cô ta hơi sửng sốt, theo đó vội vàng đứng lên lắc đầu. "Không có việc gì, cảm ơn."
Nói xong, lui về sau hai bước.
Trên mặt của Jill vẫn treo nụ cười, nhưng ánh mắt không ngừng đánh giá trên người Liễu Huyên Nhu.
Không phải cô gái đó.
Vừa nãy nhìn thấy cô gái này đi ra từ phòng riêng của Quyền Tự, làm hắn ta chợt lóe lên tia hy vọng.
Cô gái kia có khả năng rất lớn là có liên quan tới Quyền Tự.
Tuy rằng cô gái này có thân hình rất giống, nhưng ánh mắt vừa nhìn là biết được nuôi lớn trong nhà ấm, không có một chút tính cảnh giác.
Rất nhanh, hắn ta có phần thất vọng thu hồi tầm mắt.
Liễu Huyên Nhu nhẹ giọng hỏi.
"Xin hỏi tiên sinh, đang tìm cái gì sao?"
Jill mở miệng.
"Cô rất giống với một người con gái tôi quen."
Liễu Huyên Nhu vừa nghe những lời này, ngón tay nhịn không được nắm chặt, nội tâm tràn đầy chua xót.
"Hóa, hóa ra, anh cũng có quen Nam Tinh a." Vì sao mỗi người nhìn thấy cô đều sẽ nói ra những lời này?
Nếu Nam Tinh tốt như vậy, thì vây quanh cô ấy đi, vì sao phải tới tìm cô?
Jill nghe được Liễu Huyên Nhu lẩm bẩm, lặp lại một lần.
"Nam Tinh?"
Liễu Huyên Nhu nâng mặt lên, cười cười.
"Ừm, cô ấy cũng đang ăn cơm ở trong."
Nói xong, chỉ chỉ phòng riêng.
Jill nhìn liếc về phía phòng ăn một cái, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng.
Giống như vô tình dò hỏi.
"Nam Tinh kia rất giống cô?"
Liễu Huyên Nhu đắm chìm ở thế giới của chính mình, hốc mắt đỏ bừng.
"Có rất nhiều người nói như vậy. Ngay cả chính tôi, cũng cảm thấy rất giống."
"Vậy a."
Jill không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng một lúc.
Chương Võ mở miệng.
"Huyên Nhu a, cô cũng không nên nhụt chí, sở dĩ mọi người nói cô lớn lên giống với Nam Tinh, cũng là vì độ nổi tiếng của cô ấy cao hơn cô. Chờ có một ngày, cô hồng hơn cô ấy, mọi người đều sẽ nói cô ấy lớn lên rất giống cô."
Chương Võ ý vị thâm trường.
"Chỉ có thực lực mới có thể quyết định quyền lên tiếng."
Nếu cô muốn thoát khỏi cái nhãn mác này, nhất định phải hồng, phải hồng hơn Nam Tinh.
Cô nhìn Chương Võ, rốt cuộc lên tiếng.
"Tôi phải làm thế nào?"
Chương Võ đối với việc Liễu Huyên Nhu bốc cháy lên ý chí chiến đấu rất là vừa lòng.
Gật gật đầu.
"Yên tâm, hết thảy tôi đã mưu hoa tốt cho cô rồi, chỉ cần cô dựa theo kế hoạch của tôi mà làm, sớm muộn cũng có một ngày sẽ đạp Nam Tinh dưới lòng bàn chân."
Nói xong, hai người một trước một sau trở về phòng riêng của mình.
Đến nỗi Jill, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một người qua đường có lòng tốt giúp đỡ một chút, không đáng nhắc tới. Bởi vì Liễu Huyên Nhu khóc sướt mướt, làm cho đám người Nam Tinh không còn có tâm trạng ăn uống.
Một bữa cơm vội vàng kết thúc.
Rất nhanh, đoàn người rời khỏi phòng ăn, đi ngang qua đài thọ trong sảnh lớn nhà hàng.
Jill vẫn luôn ngồi nghỉ tạm trên chiếc sô pha cạnh sảnh lớn.
Ánh mắt như có như không đảo qua hành lang dài, vẫn luôn chú ý tới căn phòng mà Quyền Tự đi vào.
Không lâu sau, người trong đó rốt cuộc đi ra.
Tầm mắt của Jill đảo qua từng người một.
Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người cô gái được Quyền Tự nắm tay.
Đầu tiên là hắn kinh ngạc.
Quyền Tự thế mà có thể chịu đựng được tiếp xúc thân mật với người khác?
Sau đó nhướn mày.
Quyền Tự là mục tiêu của hắn ta, hắn đã quan sát băng ghi hình nghiên cứu Quyền Tự rất nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!