Đang nói, Kim Đế lấy thẻ phóng viên đeo trên cổ xuống, ném vào tay Tần Tây Trạch.
"Thẻ trả cậu, tôi tính đến giải trí Tần thị từ chức."
Tần Tây Trạch nhíu mày.
"Vì Nam Tinh, ông muốn rời giải trí Tần thị?"
Kim Đế sờ sờ ria mép.
"Có một bộ phận nguyên nhân là thế, nhưng chưa đủ."
Nói xong, Kim Đế quay sang nhìn Tần Tây Trạch, cuối cùng cười hai tiếng.
"Quyền gia tới đào tôi, nói ra điều kiện thật sự khiến lòng người xao động a. Xin lỗi, kim chủ cũ."
Kim Đế nói đi là đi, hơn nữa đối với việc đổi kim chủ không hề cảm thấy áy náy.
Vừa nói xong, ngậm thuốc lá nghênh ngang rời đi.
Tần Tây Trạch trầm mặc một lát, cầm di động gọi một số.
Trong xe Maybach.
Chuông điện thoại của Nam Tinh vang lên, cô nhận điện thoại.
"Uy?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Tây Trạch vang lên.
"Nam Tinh, cô thật là lợi hại."
Nam Tinh rất nhanh nhận ra đối phương là ai, cô nhàn nhạt nói.
"Tôi biết, không cần anh cố ý gọi nói cho tôi đâu."
Tần Tây Trạch cười lạnh một tiếng.
"Nếu cô không muốn để vị hôn phu biết rằng cô đang ở bên cạnh một dã nam nhân khác, thì trở về, nói chuyện với tôi."
Nghe thế, Nam Tinh dừng lại.
Cùng lúc đó, vốn dĩ Quyền Tự đang dựa lưng vào ghế ngồi chờ cô nói chuyện điện thoại xong, bỗng nhiên nhấc mí mắt lên nhìn về phía Nam Tinh.
So với người bình thường, hắn nhạy bén với âm thanh hơn họ nhiều.
Đương nhiên có thể nghe được cả cuộc trò chuyện không sót một chữ.
Đặc biệt là mấy chữ vị hôn phu và dã nam nhân, phá lệ rõ ràng.
Trên mặt Nam Tinh không có chút cảm xúc.
"Tần Tây Trạch, anh là cọng hành gì mà dám tới quản tôi? Nếu rất muốn nói, cứ tùy tiện đi mà nói. Tôi không ngại."
Giữa cô và Chu Mạc, vốn chỉ là giao dịch.
Còn nữa, sau hai ngày nữa hắn ta sẽ không còn là vị hôn phu của cô.
Tần Tây Trạch hoàn toàn không nghĩ tới da mặt của Nam Tinh có thể dày đến mức này.
Giọng nói của hắn đậm mùi trào phúng.
"Vì một tên dã nam nhân, cô lại không thèm để ý tới danh dự của Nam gia? Xem ra bản lĩnh của tên dã nam nhân đó cũng không nhỏ."
Nam Tinh nghe xong không có tí phản ứng gì, nhưng thật ra Quyền Tự ở cạnh, nhướn mày.
Đúng là hắn tốn không ít công phu mới lừa gạt được người nào đó tới tay.
Hắn nhéo tay cô, đùa nghịch thưởng thức trong tay.
Nam Tinh nhắm mắt, không có tâm tình nói chuyện tiếp.
"Chỉ nói mấy điều này? Cúp đây."
Nói hết câu, ấn nút kết thúc.
Cuộc điện thoại của Tần Tây Trạch tuy rằng vô nghĩa, nhưng quả thật hắn đã nhắc nhở cô.
Xem ra chuyện giải trừ hôn ước với Chu Mạc, được coi là đại sự giữa hai tập đoàn, vì tránh cho điều này ảnh hưởng tới lợi ích về sau của hai bên, cô cần phải về Nam gia một chuyến đập tan chuyện này mới được.
Nghĩ như vậy, cô nhìn Quyền Tự.
"Em phải về Nam gia một chuyên."
Quyền Tự nâng mắt, nhìn cô một cái.
"Được."
Ngoài ý muốn, lần này hắn cực dễ nói chuyện.
Chỉ là khi tới nơi rồi, Nam Tinh muốn xuống xe, bỗng nhiên Quyền Tự giữ chặt cô, tư thái của hắn lười biếng, phảng phất thuận miệng hỏi:
"Không có gì muốn nói với anh?"
Nam Tinh nhìn hắn:
"Ví dụ?"
Quyền Tự thanh âm sâu kín,
"Ví dụ như chuyện anh là dã nam nhân."
Nam Tinh sửng sốt.
Sau đó, trên mặt cô xuất hiện một ít biểu tình mất tự nhiên, có chút chột dạ, thấp giọng mềm mại nói.
"Có."
Vì thế, Nam Tinh lại lần nữa bị kéo vào trong xe.
Cạch một tiếng, cửa xe bị đóng lại.
Lần này, người xuống xe chính là Bạch Vũ vốn ngồi trên ghế lái.
Thiếu gia và Nam Tinh tiểu thư có việc muốn trao đổi, hắn chỉ có thể đứng ở ngoài xe chờ.
Trong xe, Nam Tinh rất nhanh liền thẳng thắn từ khoan.
Vốn dĩ cô cho rằng chuyện này có thể xử lý nhanh chóng và hoàn mỹ, coi như chưa từng phát sinh.
Cũng xác thật là, rất nhanh thôi sẽ được giải quyết.
Không nghĩ tới, chỉ kém một bước lại bị hắn phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!