Nam Tình duỗi tay ném một tập văn kiện vào tay Nam Tinh.
"Chị còn nhớ, trí nhớ của em không tồi."
Nam Tinh cầm văn kiện, ngẩn người, sau đó mở ra.
Bên trong là một ít ảnh chụp và mấy dòng chữ.
Nam Tình nhắm mắt lại, vặn vẹo cổ.
"Gần nhất rất bận, không có thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người không thể nhớ được. Nhiệm vụ của em chính là, trong trường hợp lời chị nói không khớp với trong này thì nhắc nhở chị một chút."
Chủ tịch Tần nhìn thấy Nam Tình và Nam Tinh cùng đến, cười ha ha nói.
"Nam Tinh, video cháu đàn dương cầm bác đã nhìn rồi, không tồi không tồi, thật không hổ là hai chị em, đều rất ưu tú a."
Người này là đương gia của Tần gia, Tần Quân.
Trong từng câu chữ nói ra đều rất khéo đưa đẩy, khiến người ta tìm không thấy bất kỳ khuyết điểm gì.
Nam Tình cười khanh khách,
"Bác Tần, Vũ Trạch cũng rất ưu tú."
Lẫn nhau đưa đấy, tất cả đều nói ra những lời khen tặng, không dính dáng chút nào tới mục đích tới bữa tiệc này.
Vòng qua vòng lại, rốt cuộc có người nhịn không được bắt đầu hỏi:
"Người phụ trách lần này của Quyền gia là ai? Sao lâu như vậy còn chưa tới?"
Vừa bắt đầu nói được một câu, cửa lớn của ghế lô bị đẩy ra.
Thanh âm ôn hòa của Bạch Vũ vang lên.
"Xin lỗi các vị, để mọi người đợi lâu."
Mọi người nhìn lại.
Nam Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cũng ngẩng đầu quay lại nhìn.
Quyền Tự mặc một bộ quần áo thuần trắng chậm rãi đi đến.
Con người màu xám nhạt đảo qua mọi người ở đây, ánh mắt khi đảo qua Nam Tinh có dừng lại vài giây, sau đó rất nhanh dời đi.
Hắn chậm rãi đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó chậm rãi rũ mắt, cánh môi đỏ thắm hơi hé mở,
"Quyền Tự."
Mọi người vừa nghe thấy tên Quyền Tự thì đều sửng sốt một chút.
Hoàn toàn không nghĩ tới người phụ trách lần này vậy mà là hắn.
Không khí yên tĩnh một lát, thực nhanh có người cười gượng hai tiếng:
"Thật không nghĩ tới, thế nhưng là Quyền tiên sinh tự mình đến."
Tần Quân bất động thanh sắc (mặt không thay đổi gì), trên dưới đánh giá Quyền Tự một lần, cười nói.
"Thật không nghĩ tới, Quyền tiên sinh thế nhưng trẻ tuổi như vậy."
Hiện trường đấu thầu không chính thức như vậy, ông ta căn bản không cần tới.
Sở dĩ tới chỗ này cũng là vì muốn dẫn con trai đi mài giũa một tí.
Không nghĩ tới sẽ gặp nhân vật này.
Bữa cơm này, nhưng thật ra tới đúng rồi.
Tần Quân híp híp mắt, hơi suy tư.
Trên bàn có người nhịn không được mở miệng:
"Quyền tiên sinh, kế hoạch đấu thầu lần này ······."
Lời vừa nói được một nửa thì đã bị thanh âm chậm rãi của Quyền Tự đánh gãy.
"Những chuyện khác, chờ cơm nước xong thì nói."
Nghe thấy Quyền Tự trả lời, lập tức có người phụ họa.
"Aiz, đúng đúng đúng, Quyền tiên sinh nói rất đúng. Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm trước."
Không nói chuyện đấu thầu thì nói chuyện khác, bữa cơm này dần dần trở nên thân thiện.
Bởi vì mấy năm gần đây Quyền Tự rất hiếm khi lộ diện, hơn nữa cho dù có lộ diện cũng không có khả năng tới Tế Thành.
Bọn họ đều không quá hiểu biết đối với người này, nên từ đầu nói chuyện còn rất thận trọng, dù sao thì người ta tài đại khí thô, thậm chí còn là ba ba của một phương, nào dám tùy tiện vô lễ.
Sau rồi, thấy hắn chỉ ngồi lẳng lặng nghe, một câu cũng không xen mồm.
Mọi người liền bắt đầu dần dần buông lỏng.
Có một lão bản bụng phệ nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được, bưng một chén rượu lên, kéo ghế ra, đi tới kính rượu.
"Quyền tiên sinh, ly này kính ngài."
Quyền Tự nâng mí mắt, liếc nhìn một cái, không có động tác gì, một câu cũng không nói.
Lão bản kia thấy thế có chút xấu hổ, nhịn không được nhìn về phía trợ lý Bạch Vũ.
Bạch Vũ đi lên, ôn hòa nói.
"Kim lão bản, Quyền tiên sinh không thể uống rượu, tôi thay tiên sinh đáp lễ ngài."
Kim lão bản vừa nghe, hiểu được, cười ha ha.
"Được, có tâm ý là tốt."
Những người khác ngồi một bên cười hòa hoãn không khí, thi thoảng liếc nhìn nhau, nghĩ biện pháp ứng đối.
Có người đầu tiên đi lên kính rượu, ắt sẽ có người thứ hai.
Một người nối tiếp một người.
Tần Tây Trạch nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Từ khi người họ Quyền này bước vào, lực chú ý của Nam Tinh cứ cố ý vô tình quét về phía bên đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!