Nói xong, hắn nhẹ nhàng cọ xát lên chiếc cổ trắng nõn của Nam Tinh, hầu kết lăn lộn, giọng nói mang theo vẻ dụ hống:
"Nói điều kiện đi, có lẽ anh sẽ đồng ý làm giao dịch với Tiểu Hoa."
Nam Tinh nghe hắn kêu cô là Tiểu Hoa.
Cũng không biết vì sao sẽ gọi cô bằng cái tên này.
Nhưng mà càng quan trọng hơn là, vì sao cô lại cảm thấy người này hình như thực chờ mong nhỉ?
Tần Tây Trạch cách xa, nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
Nhưng tư thế của hai người rất ái muội, theo ánh đèn mờ nhạt, lại có thể thấy rõ ràng.
Hắn giật nhẹ khóe môi, không biết vì sao, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Từ khi từ biệt ở cửa thang máy, hắn tự hỏi những lời Nam Tinh nói với hắn. Cẩn thận ngẫm lại, xác thật là hắn đối với Nam Tinh có thành kiến cực lớn.
Ít nhất hắn càng nên khách quan hơn một chút.
Vì để chính mình càng thêm khách quan hiểu biết cô, hắn cầm quyển sách tuyên truyền về đại học Đế Đô tới tìm cô, ý đồ muốn hòa hoãn quan hệ với cô.
Nhưng không thể nào nghĩ tới, thế nhưng sẽ thấy được một màn như vậy.
Từ cửa thang máy tách ra mới không quá năm phút, cô ấy thế mà lại đưa một người đàn ông lên xe.
Tần Tây Trạch nhắm mắt, trầm giọng nói.
"Chu Mạc giải trừ hôn ước với cô, cô liền trở nên sa đọa như vậy, tôi biết cô thích hắn, nhưng nếu cô cứ tiếp tục thế này, về sau cho dù có thể hòa hảo được với hắn, hắn cũng không có khả năng cùng cô ở bên nhau."
Lời nói vừa hết, không khí trong xe trở nên có chút kỳ quái.
Nam Tinh chỉ cảm thấy chỗ cổ kia, tê tê.
Vốn dĩ vừa uống rượu xong mặt đã hồng, lúc này hồng lợi hại hơn, cô chống đẩy Quyền Tự, nhỏ giọng nói.
"Anh đừng cắn."
Lại cắn cổ cô tiếp thì cô sẽ không thể nhìn người.
Tần Tây Trạch không nghĩ tới, hắn đã nói tới mức độ này mà Nam Tinh vẫn còn ve vãn đánh yêu, cấu kết làm bậy với tên đàn ông kia.
"Cô·····"
Lúc này hắn còn chưa nói xong, lạch cạch, cửa sổ xe đã đóng lại.
Tần Tây Trạch đứng tại chỗ rất lâu rồi mới rời đi.
Một giờ sau.
Tiệc rượu trong ghế lô đã tan cuộc, Nam Tình ngồi vào trong xe, mùi rượu trên người nồng nặc, ném văn kiện trong tay sang một bên, hừ cười một tiếng.
"Tên Quyền Tự này thật đúng là cáo già xảo quyệt."
Nam Tinh sờ sờ cổ mình, chỗ đó bị mút cắn thành một khối xanh tím, cũng may trong xe tối đen, nhìn không thấy.
Nói xong, Nam Tình bảo A Đại.
"Lái xe."
"Vâng, tổng giám đốc."
Nam Tình tựa lưng vào ghế ngồi, xoa giữa mày, không biết đang suy tư cái gì.
Ngồi vào trong xe, điện thoại kêu không ngừng.
Chờ đến khi nhàn rỗi, lúc này Nam Tình mới nhìn về phía Nam Tinh.
"Chờ thật lâu hử? Có phải thực nhàm chán hay không?"
Nam Tinh lắc đầu.
"Không có."
Nam Tình nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói.
"A Đại, tư liệu điều tra về Quyền Tự thế nào?"
A Đại mở miệng.
"Đang chuẩn bị."
Nghe vậy, Nam Tình nhắm mắt, trầm tư.
"Người ngoài kia đều nói, chủ tịch Quyền gia là Quyền Nhung sát phạt quyết đoán rất có thủ đoạn, tôi thấy Quyền Tự này, nếu không phải thân thể không tốt kéo chân sau, chỉ sợ hắn sẽ tốt hơn anh trai hắn khá nhiều. Sách, lòng dạ thâm sâu lại đủ tàn nhẫn."
Cũng không biết trong ghế lô đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho Nam Tình có đánh giá như vậy về Quyền Tự.
Nói hết câu, Nam Tình dò hỏi Nam Tinh.
"Em tiếp xúc với hắn được mấy lần, cảm thấy thế nào?"
Nam Tinh nhéo nhéo tay vịn của ghế,
"Còn được."
Nam Tình nghi hoặc, "Còn được?"
Nam Tình lắc đầu, xoa giữa mày.
"Em về sau, thấy hắn thì cách xa một chút."
Nam Tinh không nói chuyện.
Nam Tình thấy sắc mặt của Nam Tinh đỏ hồng, trong mắt lập lòe hơi nước, cười một cái.
"Hắn lớn lên đúng là rất đẹp, em còn nhỏ như vậy, xem trọng một người nam nhân cũng rất bình thường."
Chỉ là vừa nói dứt câu, Nam Tình thu lại ý cười trên mặt.
"Nhưng mà Nam Tinh, em phải biết rõ, dựa vào Quyền gia một cái đại gia tộc như vậy, không có mấy người có tâm tư đơn giản. Từ xa quan sát thì thấy tốt, tiến lại gần, thì không nhất định sẽ vẫn còn cảm thấy hắn tốt như vậy, nếu không xem xét kỹ lưỡng thì có thể kéo em tới vạn kiếp bất phục đấy."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!