TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Non xanh nước biếc, bên con suối nhỏ róc rách.
Thiếu niên ôm lấy hồ ly nhỏ trong lòng vuốt ve " Sao lại bị thương nặng như vậy? Hồ ly nhỏ thật tội nghiệp".
Hồ ly nhỏ vùi đầu trong lòng Lư Bác liếm bàn tay y. Lư Bác nhỏ giọng nói " Yên tâm, ta sẽ nhận nuôi ngươi, cho ngươi một gia đình, cha của ta là gia chủ Lư gia, là thế gia vô cùng mạnh, mạnh ngang một môn phái luôn đó, sẽ không ai dám tới đây bắt nạt ngươi nữa đâu".
Non xanh nước biếc, bên dòng suối nhỏ.
Cậu nhóc nhỏ bé xinh đẹp ngồi xổm ném những viên sỏi xuống mặt nước. Thiếu niên lam y luôn dõi theo ở phía sau, ánh mắt đầy sủng nịnh.
Cậu nhóc với mái tóc màu trắng xinh đẹp chạy tới ôm lấy thiếu niên " Ca ca, huynh đối với ta tốt nhất, là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ta, ta muốn sống cùng huynh cả đời này".
Lư Bác nghịch nghịch đôi tai hồ ly mềm mại lẫn trong đầu tóc trắng của nhóc con " Làm sao được, ca sau này sẽ thành gia lập thất, đệ cũng vậy".
Nhóc hồ ly tròn mắt ngô nghê nói " Không, ta không lập thất, không bằng huynh lấy ta đi, như vậy chúng ta có thể sống cùng nhau rồi".
Thiếu niên cười lớn bởi sự ngô nghê của nhóc con " Được, vậy sau này ta sẽ lấy đệ".
Một người chỉ đùa vui, một người lại tin là thật, chấp niệm mãi trong lòng.
Núi cao hiểm trở, đoàn người gặp phải tập kích, toàn quân bị diệt.
Lư Bác bị thương nặng được tiểu hồ ly dùng thân tàn kéo vào trong hang núi tránh nạn.
Y bị thương rất nặng, chỉ còn hơi thở thoi thóp, lục phủ ngũ tạng đều dập nát.
Tiểu hồ ly cắn răng ép lấy yêu đan từ trong tim mình ra khỏi cơ thể, đau đớn như lấy đi mấy cái mạng của nó. Yêu đan là tinh kết sinh mệnh của yêu thú, là bản mệnh của nó, sẽ không dễ dàng lấy được.
Tiểu hồ ly đau đớn nhưng vẫn vội truyền yêu đan của mình vào cơ thể của nam nhân đang nằm im bất động không biết bao giờ sẽ dừng thở.
Hồ ly yếu đuối gục xuống, không bao lâu sau nam nhân tỉnh dậy, rõ ràng nhớ rằng bản thân bị thương rất nặng nhưng không hiểu sao cảm thấy cả người nhẹ nhõm, hết sạch đau đớn.
Lư Bác cõng hồ ly trở về gia môn.
Không biết bao nhiêu năm qua đi, sức khỏe của hồ ly càng ngày càng yếu, nó không thể quá lâu cách xa yêu đan của mình, tìm đủ mọi cách muốn lại gần Lư Bác, chỉ khi như vậy y nó mới cảm thấy yên tâm hơn chút.
Mãi vẫn không thể thu hồi lại yêu đan, vết thương của Lư Bác quá nặng, mặc dù không cảm thấy gì nhưng thực chất ngũ tạng bên trong đều chưa thể hồi phục, chỉ khi y hồi phục hoàn toàn thì hồ ly mới yên tâm lấy lại yêu đan.
Lư Bác là thiên tài tu luyện của Lư gia, cũng là thiếu chủ của Lư gia, lượng người ngượng mộ và theo đuổi y đông tới kéo dài cả ngàn dặm.
Qua năm trăm năm, cả hồ ly và Lư Bác đều lần lượt đạt tới ngượng cửa phi thăng nhưng đều bị mắc kẹt tại ải này, phá thế nào cũng không qua được.
Lư Bác quyết định ra ngoài du ngoạn tìm kiếm cơ duyên, Tử Vu thân mình bạc nhược từ chối đi cùng, cơ thể của y đã quá sức chịu đựng không thể hoạt động một cách bình thường, cho dù đã tìm kiếm đủ các phương thuốc nhưng cũng không cải thiện được chút nào.
Lư Bác ôm Tử Vu nhỏ bé vào lòng " Ta nhất định sẽ tìm được tiên thảo giúp đệ khỏe mạnh lên, nhất định phải cùng nhau phi thăng, hãy đợi ta".
Mấy năm đó, Tử Vu luôn sống trong âu lo và đau đớn, yêu đan cách qua xa, mất đi sự liên kết khiến y mỗi đêm đều ho ra máu, đau đớn tới cả mặt không còn huyết sắc, mỗi đêm đều khóc nhớ tới người trong lòng.
Năm đó Lư Bác trở về.
Tử Vu thân mình mệt mỏi nhưng vẫn vui tới không kiểm soát được chạy ra đón người trở về.
Thế nhưng khi y chạy tới sảnh đường đầy người bu kín thì thấy Lư Bác đứng cạnh một cô nương xinh đẹp, trưởng bối hai bên đều vui vẻ thảo luận về mối hôn sự này.
Tử Vu không cầm được nước mắt, y phát hiện bản thân vậy mà khóc ra máu, không muốn bị phát hiện. Khi Lư Bác quay người lại chỉ thấy bóng lưng quen thuộc kia đang chạy đi khỏi sảnh đường.
Sau buổi nghị luận tại sảnh đường, Lư Bác đi tới khu viện Thử Vu sống nhưng chỉ nhận được lời nhắc của người quét sân " Hồ Ly đại nhân nói muốn bế quan tu luyện, không tiếp bất kỳ ai".
Lễ du thần năm đó, Tử Vu rốt cuộc chịu ra khỏi phòng tới con suối sau núi quen thuộc nhìn xuống bên dưới lễ du thần các vị thần đang tuần du trên các con đường, pháo hoa đốt nổ đầy trời.
Lư Bác từ lúc nào xuất hiện từ phía sau, Tử Vu sớm đã biết y tới, y giả vờ cười vui vẻ như không có gì cả " Ca, huynh xem, pháo hoa đẹp quá".
Lư Bác đứng song song cùng ngắm pháo hoa không nói gì cả.
Tử Vu rũ mắt, nhỏ giọng hỏi " Ca, huynh có thể dẫn ta đi chơi lễ du thần không? giống như khi xưa, ta chỉ thích cùng huynh đi chơi thôi". Giọng nói nghe như trêu đùa nhưng trong lòng y vô cùng căng thẳng, vì đây rất có thể là lần cuối cùng y được dùng người đó đi chơi lễ hội.
Lư Bác không đáp mà quay sang nhìn hồ ly xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt đầy tâm sự.
Hồ Ly chờ mãi không có câu trả lời nên trong lòng đã tự có câu trả lời, y nén nước mắt lại trong lòng, cười cười đáp " Chắc không được nhỉ, huynh còn phải bồi tẩu tẩu tương lai đi chơi mà, vậy đệ về trước đây".
Bạn đang đọc bộ truyện Cổ Đạo Thần Ký tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cổ Đạo Thần Ký, truyện Cổ Đạo Thần Ký , đọc truyện Cổ Đạo Thần Ký full , Cổ Đạo Thần Ký full , Cổ Đạo Thần Ký chương mới