Quân Kì xoè tay ra, Vân Quân chộp lấy cây kẹo chạy lên lầu, con Quân Kì thì mắt đã cay xoè, đỏ ngầu.
- Tại sao phải vậy chứ?
Quân Kì trở lại sofa ngồi, lấy điện thoại gọi điện cho Thiên Trúc.
- Mày tìm giúp tao một bảo mẫu.
Sắp tới Quân Kì phải đi Pháp một tháng không thể qua lại, đành phải tìm bảo mẫu cho Vân Quân.
- Sắp tới, em đi công việc lâu ngày, cô ở nhà phải nghe lời bảo mẫu, nếu bảo mẫu gọi điện cho em mà chị không ngoan, em sẽ không mua kẹo cho chị.
- Cô ngoan...sẽ ngoan mà...em...em phải mua kẹo đó.
Nói rồi Quân Kì kéo vali ra khỏi nhà bay thẳng qua Pháp. Vừa đặt lưng xuống, chuông điện thoại đã reo lên.
- Daddy nghe này.
- Daddy mau mở cửa, Rozi mỏi chân.
Quân Kì nghe vậy liền chạy ra mở cửa, là Jennie và hai bảo bối đang chờ.
- Sao chị lại đến đây, còn hai bảo bối của Daddy nữa.
Vừa nói vừa né người sang cho Jennie đi vào. Quân Kì liền ẵm Rozi lên tay.
- Em đi cả tháng, để em cả tháng ở ngoài không an tâm.
- Sợ mất em sao?
- Em thử đi đi.
Jennie nói đúng, cứ thử đi, dòng họ Houtum hết đầu ăn cơm.
- Chị nói nghe dễ quá ha.
- Chứ còn gì nữa.
Thấy hai đứa nhỏ chạy ra ban công, Quân Kì liền kéo Jennie, tay siết lấy bụng Jennie, môi thì ʍút̼ lấy cánh môi hồng.
- Con thấy bây giờ.
- Có sao đâu.
(Tìm hình muốn đui con mắt)
Quân Kì nói vậy chứ vẫn buông Jennie ra, ngó sang nhìn thấy dì Aylant cũng bước vào Quân Kì liền thở phào nhẹ nhõm. Thích con nít thì thích nhưng mình cũng như đứa con nít, bản thân lo chưa xong mà chăm ai.
- Dì giữ hai đứa nó nhé, tối nay con với chị Jennie ôn lại chút kỉ niệm.
- Hai đứa cứ đi, giáo hai nhóc cho dì.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!