Mặt trời đã xuống núi, lửa trại bắt đầu được đốt lên, ngọn lửa so với
tia ánh sáng mỏng mạnh cuối chân trời rực rỡ hơn rất nhiều.
Dưới
lầu, thầy Từ cùng cô Chu gọi tất cả học sinh tập hợp. Lúc này, hai thầy
cô cảm thấy mình có trách nhiệm vô cùng nặng nề, chỉ sợ làm lạc mất vị
tiểu tổ tông nào ở vùng dã ngoại hoang vu này. Ba người Hứa Hân vội vàng buông việc đang làm dở trong tay xuống, lao ra ngoài như có giặc đuổi
phía sau.
Trong đại sảnh khách sạn, thầy Từ dặn dò cẩn thận một
lần nữa những việc cần chú ý. Lần đi chơi này tổng cộng đi hai ngày,
trước 8 giờ tối mỗi ngày phải tập trung về đại sảnh để điểm danh. Tối
hôm nay sẽ nướng BBQ, cả đoàn có thể phân chia nhóm để làm, nhưng ăn
xong phải trở về phòng ngủ ngay lập tức, nếu không sẽ báo về cho phụ
huynh.
Sau khi nghe căn dặn xong, cả đám học sinh liền chạy đi
ngay lập tức, đến nỗi những lời của thầy Từ đã sớm vào tai này ra tai
khác, một đám như hổ đói xuống núi, điên loạn dành nhau nướng thịt ăn.
Hứa Hân cùng Thôi Tuệ Lợi kiên định tham gia vào nhóm của Sầm Bắc Đình.
Nhóm của cậu sức chiến đấu mạnh nhất, bọn họ cướp được rất nhiều đùi gà, thịt dê cùng chân gà, còn có những nguyên liệu "quý giá" nhất như thịt
xiên đông lạnh cùng thịt bò ba chỉ. Đúng như Sầm Bắc Đình đã dự liệu
trước, khách sạn ở Nông Gia Nhạc tuy rằng có chuẩn bị gia vị nhưng không có nhiều loại, hơn nữa số lượng còn không đủ, ngày đó cậu mua những gia vị theo "Công thức nấu ăn bí mật của Sầm gia" hiện tại đã phát huy tác
dụng.
Những người khác đang bận nấu ăn, Hứa Hân cầm một ít than lại đây giúp nhóm lửa.
Sầm Bắc Đình đang quạt lò nướng, quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Hân nửa quỳ trên mặt đất đốt lửa.
Cậu bỗng dưng cảm thấy khát nước, hầu kết giật giật. Hứa Hân ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi kẻ ô vuông màu hồng phấn cùng quần jean màu đen, thời
điểm làm động tác nửa quỳ trên mặt đất, eo cùng mông tạo thành một đường cong hình cung khiến trong đầu Sầm Bắc Đình nháy mắt dần hiện ra những
đoạn phim đầy tinh hoa cậu đã xem.
Cậu đứng ngây ra tại chỗ, nhìn đi nhìn lại, sau đó lại nghe thấy tiếng bật lửa tách tách vang lên, Hứa Hân đang loay hoay đốt lửa lên than, cậu rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, buông cái quạt lò đi qua chỗ cô, đùa giỡn nói: "Đại ca, cậu đang
làm gì đấy".
Hứa Hân lăn lộn nửa ngày vẫn không thổi được lửa, cô là người không dễ dàng khuất phục, nhìn Sầm Bắc Đình cười, cô liền cảm
thấy cậu đang giễu cợt mình, giọng lập tức lớn lên bực bội nói: "Tôi
đang đốt lửa!"
Mắng xong, cô lại nhụt chí, rầu rĩ nói: "Nhưng mà không lên."
"Lại đây." Sầm Bắc Đình cong khóe miệng. Cậu vén tay áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp hiện lên dọc cánh tay.
"Cậu đốt như vậy thì có đốt đến sang năm cũng không lên lửa". Cậu nói
"Vậy phải đốt thế nào!" Hứa Hân nói.
Sầm Bắc Đình lấy than từ trong tay Hứa Hân để xuống đất, lại không biết từ
chỗ lấy ra hai tờ giấy ăn nhăn nhúm, vẻ mặt ghét bỏ đưa cho cô: "Trước
tiên cậu lau sạch vết bẩn đi đã."
"Ồ, được." Hứa Hân ngồi xổm trên mặt đất chà sát hai tay.
Sầm Bắc Đình lại nói: "Trên mặt cũng có."
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Hứa Hân không biết trên mặt dính ở chỗ nào, dùng giấy ăn xoa lung tung khắp mặt.
Sầm Bắc Đình tranh thủ thời gian, ngẩng đầu lại nhìn Hứa Hân một cái. Cậu
không nói chuyện, chỉ vươn tay dùng ngón cái thô ráp lau nhẹ trên chóp
mũi cô.
Cậu cúi đầu, giải thích với cô: "Cậu làm như vậy khẳng
định không đốt lên lửa, đối với loại than này, phải đem nó đi nướng đến
khi nào chín đỏ mới đốt lên được".
Hứa Hân: "Ồ."
Động tác
của Sầm Bắc Đình rất nhanh, cậu đặt rất nhiều viên than vào giữa lò
nướng giống như đang xếp gỗ, ở phần giữa của viên than còn đục rỗng ruột thành hình vuông. Sau khi than đã được nướng đỏ, cậu bỏ than ra khỏi
lò, dùng bật lửa đánh lửa, lửa rất nhanh đã cháy, bùng lên bao quanh
viên than. Than củi cùng lửa đỏ tiếp xúc với nhau khiến bếp rất nhanh đã hồng, nhiệt độ nóng lên, trong không khí nồng nặc mùi cháy khét lẹt.
"Nhìn thấy chưa?" Sầm Bắc Đình quẹt nhẹ ngón tay qua chóp mũi, hất cằm nhìn
Hứa Hân, vẻ mặt đắc ý: "Như vậy không phải là được rồi sao? Ôi, cậu đừng đứng gần như vậy, không sợ sặc khói sao?". Cậu vội kéo Hứa Hân tránh xa chỗ bếp lò, giữ cô đứng ở chỗ khói không thổi đến, bản thân lại vẫn
đứng ở chỗ cũ bị khói bếp hun đầy người.
Lúc này Thôi Tuệ Lợi cầm mấy cốc đồ uống lại chỗ hai người, mở miệng nói: "Sầm Bắc Đình, có đùi gà nào ăn được chưa?"
Đùi gà sống được đặt trên lò nướng, thịt vẫn trắng chưa được tẩm ướp, thậm chí còn chưa rã đông hết.
Sầm Bắc Đình nói: "Cậu không tự làm được à?"
"Không làm được."
Sầm Bắc Đình: "Vậy cậu làm được cái gì?"
"Tôi ăn hộ cậu."
Sầm Bắc Đình nói: "Đường đường là một nữ sinh, cơm cũng không biết làm, sau này xem ai muốn cưới cậu".
"Làm sao cậu biết không có?"
Sầm Bắc Đình trả lời lại một cách mỉa mai: "Đúng đúng đúng, Bối Bác Nghệ có thể nhìn trúng cậu bởi vì cậu ta đọc sách nhiều đến hỏng não rồi".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!