Ta vừa dứt lời, các đại thần liền quỳ rạp trên mặt đất, hô ta thâm minh đại nghĩa
Nhưng không ai biết, ta chờ ngày gả cho thái tử địch quốc này đã tám năm.
Ngày thứ hai gả cho hắn, hắn mới ngủ lại điện của ta, một đêm hoan hảo.
“Ta nghe nói nữ tử Lâm quốc bảo thủ, ngoan ngoãn, ngươi không giống với bọn họ.”
Ta nhìn ánh mắt đầy dục vọng của hắn, khẽ ôm cổ, “Vậy điện hạ, người có thích không?”
1.
"Thôi được rồi, ta sẽ gả!" Ta đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào trong điện.
Đám người vốn đang ồn ào nháy mắt liền yên tĩnh nhìn về hướng của ta.
Thấy lão nhân gia râu bạc trắng đứng đừng trước lúc nhìn về hướng ta hơi nhíu mày, ta biết hắn muốn nói nữ tử không được tham gia vào chính sự.
Nhưng hắn nói không nên lời, bởi vì ta là tới cứu mạng hắn.
Ngồi ở phía trên, phụ hoàng nhìn ta một lúc lâu, mới phản ứng lại vị công chúa là ta đây, mở miệng nói: "Nguyệt nhi, không được làm loạn."
Ta từng bước một đi ra phía trước, hướng hắn hành lễ: "Phụ hoàng, nhi thần không phải làm loạn, trước mắt Tam hoàng tử mất tích không rõ nguyên nhân, các muỗi muội tuổi lại còn nhỏ, nếu nhi thần không đi, chúng ta ăn nói thế nào với Tống quốc đây?"
Phụ hoàng xoa xoa lông mày, trầm mặc không nói.
Trong đại điện các quan viên đều quỳ xuống mặt đất, hô to: "Công chúa thâm minh đại nghĩa, là phúc của chúng thần."
Phụ hoàng kéo kéo khóe miệng, cuối cùng, dưới sự thuyết phục của quần thần, đã đồng ý với đề nghị của ta.
Quần thần khuyên bảo phụ hoàng không cần bởi vì luyến tiếc ta, mà không để ý biên cương chiến sĩ cùng ngàn vạn con dân.
Nhưng ta biết, phụ hoàng không phải là đang luyến tiếc ta, mà là vì Tống quốc đã chỉ định muốn cưới công chúa được sủng ái nhất.
Mà ta, tình cờ lại là công chúa không được sủng ái nhất trong cung.
Ngay cả tên ta đều là ngẩng đầu thấy trăng tròn, liền thuận miệng đặt xuống.
Từ khi quyết định gả ta qua Tống quốc, đão ngộ ta nhận được liền tăng vài bậc.
Nếu không phải là ta không đồng ý, có thể là ta cũng đã được chuyển đến một cung điện lộng lẫy hơn.
Lúc phụ hoàng tới, ta đang ngồi ôm con mèo sắp chết của mình dưới ánh mặt trời.
Hắn ở trước mặt ta ngồi xổm xuống, đưa tay muốn chạm vào mèo của ta.
"Không được sờ!" Ta che chắn cho con mèo, đôi mắt đột nhiên trở nên cảnh giác.
Có thể là lần đầu tiên có người nói như vậy với hắn, tay hắn giơ trong không trung nửa ngày mới thu về.
Có thể là cảm thấy ta sắp vì Lâm quốc hi sinh bản thân, nên đối với sự bất kính của ta hắn cũng không tỏ vẻ bất mãn.
"Nguyệt Nhi, nó sắp chết rồi." Hắn nhìn mèo trong ngực ta.
Ta chớp mắt, thanh âm dị thường bình tĩnh: "Ta biết, nó chết cũng phải chết trong tay ta."