Somcha hét lên sợ hãi, quay đầu tìm kiếm đã thấy đối phương đang tấn công Trác Cửu.Hình như ông ta đã bị thương..
Nghĩ đến câu nói của Đằng Long vừa rồi,chẳng lẽ hắn chơi lớn đến thế.
Khốn khiếp.
Trác Cửu bất ngờ bị trúng một viên đạn ngay vai, Bạch Thiển và thuộc hạ của ông ta liền phản kích.
La Chí nhìn qua Lục Hạo, thấy anh dùng ánh mắt ra lệnh bảo vệ Trác Cửu.
Nên La Chí mới ở yên giúp Bạch Thiển một tay.
Thật ra mà nói một mình Lục Hạo thì những tên ở đây chẳng là gì.Nhưng bây giờ bên cạnh Lục Hạo lại có một Bạch Tư Vũ yếu ớt, là khuyết điểm chí mạng của Lục Hạo ở thời điểm hiện tại.
Nên La Chí có chút bất an.
Trác Tư Sở vội đỡ lấy ba mình đứng sau vách tường.
- Ba,ba có sao không..?
Trác Cửu đau điến,nhìn máu không ngừng chảy trên chiếc áo thun trắng,vươn mắt tìm kiếm bóng dáng Lục Hạo.
Nhưng lúc này chỉ thấy anh đang ôm lấy,che chắn cho Bạch Tư Vũ.
Tuy thuộc hạ của Lục Hạo hiện giờ đang thay anh bảo vệ ông ta,quyết liệt chống trả đám sát thủ kia.
Nhưng ánh mắt Trác Cửu bất ngờ mất đi độ ấm, một suy nghĩ lóe lên trong đầu,áp chế cả cơn đau.
Lục Hạo kéo Bạch Tư Vũ nép sau gốc cây to, anh quan sát tình hình,ánh mắt linh động có chút khác thường.
Dĩ nhiên lần đầu thấy màn đọ súng quyết liệt như vậy,Bạch Tư Vũ không tránh khỏi sợ hãi,cô nép trong lòng Lục Hạo cơ thể có chút run rẩy.
- Đừng sợ..
Anh vỗ vỗ lưng trấn an cô.
Rất nhanh đám người La Chí và thuộc hạ của Lục Hạo đã có mặt đi đến chỗ anh.
La Chí bình tĩnh nói với Lục Hạo.
- Anh Hạo, Hình như người chúng nhắm đến không phải là chúng ta.
Lục Hạo gật đầu khi thấy Trác Cửu đang được che chắn đưa ra xe nhưng đám sát thủ vẫn không buông tha, rõ ràng có sự chuẩn bị kĩ lưỡng,số người xuất hiện rất đông, Lục Hạo một tay ôm lấy Bạch Tư Vũ tay còn lại nã súng về phía đám người kia.
- Chặn đường bọn chúng lại.
Để cho Trác Cửu thoát thân trước đã..
La Chí nhận lệnh, cùng thuộc hạ nả từng cơn mưa đạn chặn bước tiến của bọn người kia.
Lục Hạo ôm chặt Bạch Tư Vũ, mỗi viên đạn anh bắn ra điều nhắm ngay đối phương.Tay tia súng của anh vô cùng nhẹn, như tia chớp,bước chân cũng không chửng lại, phối hợp ăn ý.
Đạn bay vô tình không hề có mắt,anh chỉ sợ làm Bạch Tư Vũ bị thương mà thôi.
Nên mỗi thứ anh đều cẩn trọng nhất có thể.
Rất nhanh bên đối phương bị thương hàng loạt,bọn chúng cũng ra lệnh rút lui.
Lục Hạo đẩy Bạch Tư Vũ vào xe trước.Nhìn đám La Chí an toàn rút lui,anh mới an tâm ngồi vào xe.
Arthit không nghĩ có người dám làm loạn nơi làm ăn của ông ta.