Ông bà đã xác nhận xong mọi việc, từ nhỏ hai đứa đều khỏe mạnh bình thường, chỉ là Mộc Nhiên có chỉ số IQ cao hơn Diệp Mộc Vân và tính cách cả hai lại khác nhau.
Mộc Nhiên vốn hiển lành ít nói, ông bà lại nghĩ cô có bệnh, trầm hơn so với Mộc Vân nên từ nhỏ đã đối xử khác nhau.
Về phía Diệp Mộc Vân, cô ta nhờ bản tính ác độc và tham lam, làm cho cha mẹ thích cô ta hơn Mộc Nhiên.
- "Con không để bụng chuyện này nữa". Mộc Nhiên nói.
Dù sao họ cũng có ơn sinh thành ra cô, không thể vì vậy mà hận họ rồi trả thù.
Cha Diệp nhìn Hàn Thiên Lãnh:"Tôi thay mặt Mộc Vân xin lỗi gia đình cậu, giờ con bê cũng đã mất".
Hàn Thiên Lãnh lạnh lùng nói:"Vì Mộc Nhiên, tôi bỏ qua tất cả rồi".
Mộc Nhiên cảm động nhìn anh, cha Diệp gật đầu.
- "Hai con ở lại ăn cơm một bữa, để ta sai người chuẩn bị".
Hàn Thiên Lãnh nói:"Không cần đâu, hôm nay tôi đồng ý cho cô ấy về đây là vì có chuyện, từ giờ cô ấy sẽ không còn là người của Diệp gia nữa. Tuyệt nhiên không còn quan hệ".
Mẹ Diệp ngạc nhiên nhìn anh, cha Diệp nói.
- "Vậy sao có thể. Nó là con gái ruột của chúng tôi".
Anh ôm lấy cô vào lòng trước mặt họ, dùng hai tay bịt tai cô lại.
Anh nghiến răng nói:"Nếu là con ruột thì trước đây ông đã không bán cô ấy với giá năm ngàn vạn".
Nói rồi anh đưa cô rời khỏi Diệp gia, ông bà đau khổ nhìn họ rời đi.
Thế là đến cuối cùng họ phải sống cô đơn không con không cháu cho đến chết sao?
Hàn Thiên Lãnh nhấn ga rời đi, Mộc Nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút thoáng buồn.
- "Mộc Nhiên, đừng suy nghĩ nữa".
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt ngập nước, cô tủi thân gục đầu vào vai anh.
Cô mua một bó hoa đồng tiền đến thăm mộ Diệp Mộc Vân.
Hàn Thiên Lãnh đứng bên cạnh cô, Mộc Nhiên im lặng nhìn di ảnh của cô ta.
Từ nhỏ Mộc Vân đã thích những thứ có giá trị, ngay cả loài hoa cô ta thích nhất cũng là hoa đồng tiền.
Họ rời khỏi nghĩa trang trời đã xế chiều, lúc này thư kí Hoàng gọi đến.
- "Hàn tổng, bên công ty Thịnh thị đến sớm hơn dự kiến, họ muốn gặp anh ngay bây giờ".
Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Được, tôi đến ngay".
Mộc Nhiên nhìn anh:"Có chuyện gì vậy anh?".
- "Công ty có việc đột suất, anh đưa em về rồi đến đó giải quyết công việc".
Mộc Nhìn nhìn trời:"Em muốn đi mua ít đồ, anh không cần đưa em về nhà đâu".
- "Vậy anh đưa em đến đó". Anh nói.
Cô mỉm cười:"Không cần đâu, em muốn có không gian riêng".
Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô:"Vậy em nhớ cẩn thận nhé".
Chiếc xe rời đi, Mộc Nhiên nhìn xung quanh rồi vẫy một chiếc taxi.
Thật ra cô cũng chẳng biết mình nên mua cái gì, cứ đi rồi vô tình đi vào nơi bán quần áo của trẻ con.
Cô chợt nhớ đến anh từng ước họ sẽ có nhiều bảo bảo, cô đưa tay đặt lên bụng mình.
Một tháng rồi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ra khỏi trung tâm mua sắm, cô đi đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!