TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi Giang Tri Tân nói xong, Phương Hiệt nhìn anh chằm chằm, sau đó lại quay đầu nhìn màn hình TV, giọng điệu khá bình tĩnh.
“Ngủ kiểu gì?” Phương Hiệt hỏi.
Giang Tri Tân hơi nhướng mày, cười hỏi: “Em nghĩ là ngủ như nào?”
Lần này Phương Hiệt im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, Giang Tri Tân cảm thấy câu đùa của mình có chút không thích hợp.
Dù sao cậu vừa mới trưởng thành, còn là mối tình đầu…
“Em chưa chuẩn bị sẵn sàng” Phương Hiệt nói, “Đi tiệm thuốc mua….đồ đi.”
“… Gì cơ?” Giang Tri Tân không nhảy số kịp.
“Em bảo em chưa sẵn sàng.” Phương Hiệt thở dài nhìn chằm chằm Giang Tri Tân: “Anh phải đến hiệu thuốc mua đồ…”
Mãi Giang Tri Tân mới hiểu được ý của Phương Hiệt.
Lúc đầu Giang Tri Tân giật mình, sau đó lại… hơi hơi muốn cười.
“Em…” Giang Tri Tân cắn lưỡi cố nén nụ cười, lần đầu tiên trong đời anh không biết phải nói gì.
Nhưng Phương Hiệt sau khi nói xong lỗ tai đều đỏ bừng, cảm thấy nếu mình cười thành tiếng chắc cậu chết tại đây mất.
Cuối cùng Giang Tri Tân chỉ cười nhẹ nhìn Phương Hiệt: “Làm sao mà em biết được? không phải đây là mối tình đầu sao, Phương Hiệt?”
“Tra” Phương Hiệt khó khăn nói, “Tra ..
tra trên mạng.
”
Giang Tri Tân ngạc nhiên, đột nhiên cười toe toét.
Bọn họ ngồi dựa lưng vào sô pha, Giang Tri Tân vui mừng ngã xuống trên sô pha.
Phương Hiệt cảm thấy mình nóng như phát sốt, hơi nóng cứ từ cổ truyền đến tai: “Không phải chứ… buồn cười lắm à?”
Giang Tri Tân cố nhịn cười, lắc đầu hỏi: “Nói tôi nghe xem, em tra lúc nào thế?”
Phương Hiệt ho khan: “Lúc trước, vừa mới yêu.”
“Vậy thì em… chuẩn bị rất chu đáo nhỉ.” Giang Tri Tân cười nói.
“… Sắp chuẩn bị xong rồi, có giỏi thì đừng trêu ngươi em” Phương Hiệt nheo mắt nhìn Giang Tri Tân: “Lúc đó anh sẽ bị vả mặt [1] cho xem.”
“Ừ, nếu bị vả mặt thì coi như em được.” Giang Tri Tân cười nói.
“…Thật sự không phải anh nói chuyện ngứa đòn quá bị người ta đánh à?”
Giang Tri Tân vui vẻ hồi lâu, cuối cùng ngừng cười, bình tĩnh nhìn Phương Hiệt.
“Sau khi thi đại học nhé? được không?”
Vừa nãy là đùa giỡn nên Phương Hiệt nói ra những điều đó không khó, bây giờ khi Giang Tri Tân hỏi nghiêm túc, cậu lập tức bị nói lắp.
“À…vâng.”
Giang Tri Tân lại muốn cười, đứng thẳng người ngồi dậy một chút, hỏi: “Vậy đêm nay chúng ta chỉ đơn thuần ngủ thôi nhỉ?”
“Gì mà đơn thuần ngủ?” Phương Hiệt nói nửa chừng, tự mình nhận ra: “Đắp chăn nói chuyện à?”
“Ừm, được không?” Giang Tri Tân cười hỏi.
Đắp chăn nói chuyện thuần khiết thế này chỉ có mối tình đầu ngây thơ mới làm được.
Giang Tri Tân không ngờ rằng mình sắp 30 tuổi rồi còn được trải nghiệm.
Anh vừa muốn cười vừa muốn thở dài.
“OK, Nhưng…” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, ngập ngừng không biết có nên nói hay không.
Rõ ràng bầu không khí này không thích hợp để nói câu này, nhưng cậu bối rối lắm….
“Nay em còn một tờ đề chưa làm.” Phương Hiệt nói.
Giang Tri Tân: “…”
Rủ người yêu ngủ cùng, người yêu của anh bảo rằng còn một đề chưa làm….đỉnh thật sự, tự biến mình thành thằng ngốc.
Lần này, Giang Tri Tân im lặng một lúc, cuối cùng thở dài xen lẫn tiếng cười.
“Phương Hiệt, tôi thấy em thực sự rất…”
“Rất chính trực?” Phương Hiệt cũng muốn thở dài.
“Không phải” Giang Tri Tân hôn lên trán Phương Hiệt, sau đó lùi lại và mỉm cười.
“Rất nghiêm túc.”
Quá nghiêm túc, thế nên mới đáng yêu.
“Tôi thích em như vậy.”
Giang Chí Tân tắt TV, “Được rồi, em làm đi.” Anh vẫy tay với bánh trôi đang lăn lộn bên cạnh.
“Đi thôi, đi làm bài tập với anh trai.”
Bởi vì Phương Hiệt phải làm bài tập nên tối đó Giang Tri Tân với Bánh trôi chuyển đến phòng của Phương Hiệt.
Khi Phương Hiệt đang ngồi ở bàn làm đề tiếng Anh, bánh trôi nằm trong ổ mèo đặt ở cửa, Giang Tri Tân đang nằm trên giường, nghịch điện thoại di động.
Cửa phòng và cửa sổ đều đóng chặt, căn phòng rất ấm áp, Phương Hiệt chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
Sau khi làm xong một câu, cậu thời quay đầu nhìn thoáng qua Giang Tri Tân nằm ở trên giường.
Giang Tri Tân đang dựa vào đầu giường, mặc bộ đồ ngủ màu be, quấn chăn bông SpongeBob, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Phương Hiệt đang nhìn mình, Giang Tri Tân không ngẩng lên nhìn mà nói luôn: “Chuyên tâm học hành đi, học bá.”
Phương Hiệt quay đầu lại, tiếp tục làm bài.
Đèn trong phòng rất sáng, hội tụ thành một trong hàng nghìn ngọn đèn ngoài cửa sổ.
Lúc Phương Hiệt kiên trì làm xong xuôi hết, cậu quay đầu nhìn Giang Tri Tân thì thấy anh đã nhắm mắt ngủ mất tiêu.
Phương Hiệt thu dọn đồ đạc của mình rồi tắt đèn, căn phòng ngay lập tức tối om.
Bạn đang đọc bộ truyện Cơn Bão Màu Cam tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cơn Bão Màu Cam, truyện Cơn Bão Màu Cam , đọc truyện Cơn Bão Màu Cam full , Cơn Bão Màu Cam full , Cơn Bão Màu Cam chương mới