*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vù Vù vù.
Đột nhiên, không trung có một âm thanh kinh hãi truyền đến, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Từng đợt ám khí tạo ra một làn khói trắng bay vê hướng Dương Hạo Quần.
Yêu cầu của các cao thủ ám khí Lục Đại Đường Môn là bách phát bách chúng.
Vì vậy, trong tích tắc, sáu người đã phóng ra hàng trăm ám khí.
Nếu như vậy Dương Hạo Quân nhất định sẽ bị xuyên thủng thành cái sàng thôi! Anh sẽ thương tích đầy mình, sau đó anh chắc chắn sẽ phải chết.
"Leng keng!" "Leng keng!" "Leng keng!" Nhưng điều họ không ngờ tới là từng đợt ám khí đánh trúng cơ thể Dương Hạo Quân lại phả ra các tia lửa, còn bất ngờ phát ra tiếng va chạm của kim loại.
"Chuyện gì vậy? Anh ta có quân áo phòng hộ sao? Tiếp tục tấn công!" Các cao thủ ám khí của Lục Đại Đường Môn phản ứng rất nhanh, bọn họ nhanh chóng phát động đợt tấn công ám khí thứ hai, đợt này càng mãnh liệt hơn đợt trước, không chút ngừng nghỉ.
"Leng keng.
Nhưng ám khí đánh vào cơ thể Dương Hạo Quân thì vẫn như cũ, không thể xuyên qua được.
"Hử? Chết rồi, anht ta đang mặc bộ áo giáp tơ vàng Đường Môn của chúng ta phải không?”
Khi có người nhìn rõ bộ quân áo kim loại màu vàng của Dương Hạo Quân, hắn ta ngạc nhiên hỏi.
"Không thể nào! Anh ta lấy bộ áo giáp tơ vàng Đường Môn của ta ở đâu được chứ?”