Dương Hạo Quân không nói hai lời, giơ tay tát vào mặt Quan Liễu Yên.
Lần này tất cả đều tĩnh lặng không một tiếng động.
"Dương Hạo Quân, anh làm vậy không sợ hậu quả sao? Không sợ Nhà họ Dương trả thù sao? Nhớ kỹ thân phận của anh.
Ở trong mắt Nhà họ Dương, anh chỉ là đứa con hoang, không phải là thiếu gia của bọn họ!”
Quan Liễu Yên hét lên.
"Bốp”
Câu trả lời cho cô ta là một cái tát.
Một cái tát khiến khuôn mặt của Quan Liễu Yên sưng đỏ, trây da sứt thịt.
Khuôn mặt cô lúc này như miếng đậu phụ, bị đánh vữa cả ra.
Lúc này, Đoàn Lê Nguyên gọi điện thoại tới, hỏi Dương Hạo Quân đang ở đâu.
Dương Hạo Quân sau khi cúp điện thoại.
Anh ta lạnh lùng nói: “Coi như các người may mắn, tha cho các người một mạng! Nhưng là mỗi người phải lưu lại ít đô!" "Cái gì?" Quan Liễu Yên cả người hoảng sợ.
"Ít nhất một bàn tay hoặc một vài ngón tay! Nếu không tất cả đều phải chết!" "Tự mình giải quyết đi”
Dương Hạo Quân ném con dao qua.
Lưỡng lự một hồi, Quan Liễu Yên nhặt con dao lên, kiên cường chém xuống.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!