*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Dương Thần nhận được một cuộc gọi từ Dương Minh Thiên.
“Con à, ba nghe nói hôm nay là đám cưới của hắn ta?”
Dương Minh Thiên hỏi.
“Vâng, con sắp đi đến đó dự hôn lễ”
Dương Thần trả lời.
Yên lặng một hồi, Dương Minh Thiên nói: “Nếu giải quyết trong hòa bình được thì càng tốt, không nên làm loạn gây chết người, nếu hắn chịu thua van xin nhà họ Dương ta, con có thể tha cho hắn! Dù sao cũng có nhiều người biết đến sự tôn tại của hắn, nếu hấp tấp giết người thì đối với nhà họ Dương cũng không tốt lắm”
“Ba đừng lo.
Con sẽ chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho đứa con hoang này.
Con sẽ để nó quỳ dưới chân con mà đau khổ vùng vẫy.
Nếu nó muốn cầu xin tha thứ thì cũng không dễ như vậy đâu.
Con muốn hắn ta phải trả giá thật đau đớn cho những gì hẳn ta đã làm”
Dương Thần lạnh lùng nói.
“Thôi, con tự lo đi! Ba chủ yếu là sợ chuyện này gây ảnh hưởng không tốt.
Về phần tên đó, ba cũng không quan tâm, con muốn xử lý như thế nào thì tùy con.”
Dương Minh Thiên cúp sau khi nói xong thì cúp máy.
Trong đám cưới lần này, những người thân và bạn bè của Đoàn Lê Nguyên không có nhiều thay đổi.
Nhưng bên phía Dương Hạo Quân lại có thêm rất nhiều người.
Rất rất nhiều người.
Mẹ, em gái và rất nhiều người anh em.
Chỉ có Lê Minh Cường là vắng mặt, nhưng ba mẹ của anh ấy cũng đã đích thân đến.