*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc nửa đêm.
Lăng Thiên Long đưa toàn bộ những người có thân thủ tốt đến bên ngoài khu biệt thự.
Khương Di Quân và những người khác đã đợi bên ngoài.
"Di Quân à, yên tâm đi, chỉ là chuyện vặt vãnh thôi! Một cái Giang Bắc nhỏ bé, anh cũng không cần quan tâm đến bất cứ kẻ nào!" Sau khi Lăng Thiên Long nói xong, khi hắn ta định đưa người của mình đến bắt Dương Hạo Quân, điện thoại đã reo lên.
Sau khi Lăng Thiên Long trả lời điện thoại xong, Dương Thân đã gọi tới.
"Xin chào, cậu chủ Dương Thần!" Thật làm cho người khác không thể tin được, Lăng Thiên Long giống như đã biến thành một người khác, cúi đầu nghe điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt.
Cho dù gia tộc của hắn ta có mạnh đến đâu thì trước mắt nhà họ Dương đều chỉ là con sâu cái kiến.
"Tôi nghe nói cậu định đối phó với Dương Hạo Quân?”
Dương Thần lạnh giọng nói.
"Tôi...
Lăng Thiên Long do dự một chút, nhưng vẫn thừa nhận.
"Tôi biết cậu thích Khương Di Quân, và cũng vì Khương Di Quân mà hủy bỏ hôn ước! Nhưng mà mọi chuyện đều phải giải quyết trong hòa bình, có hiểu không? Dương Hạo Quân cho dù là một đứa con hoang, thì vẫn có liên hệ với nhà họ Dương của tôi! Cậu làm ra nhiều chuyện như vậy, chính là đánh vào trên mặt của nhà họ Dương, có hiểu hay không?" Dương Thần nói lời cảnh cáo.