*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc vừa đến Cảnh Bắc thì điện thoại của Dương Hạo Quân liền reo.
Tiếng nhạc này đã đánh vỡ sự im lặng suốt hơn hai tiếng nay.
Ánh mắt của tất cả mọt người đều nhìn vê phía Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân bỏ điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên một chữ “vợ”
.
Dương Hạo Quân vừa muốn ấn nghe nhưng lại đột nhiên do dự.
Rối bời, đấu tranh...
Dương Hạo Quân nổi đầy gân xanh, vẻ mặt dữ tợn.
Sau khi thở mạnh một hơi, anh quyết định tắt máy mà không nghe.
Nếu như anh nghe cuộc gọi này thì anh nhất định sẽ không thể buông xuống được, thậm chí còn không thể rời đi.
Thực ra việc này đối với anh chính là một sự lựa chọn, chính là muốn anh phải chọn giữa đi Cảnh Bắc, hay là ở lại với Đoàn Lê Nguyên và mẹ.
Sự tàn ác của Huyết Vương Điện càng đáng sợ hơn so với trước đây.
Anh là một người chiến sĩ, chiến thần trấn quốc của Lạc Việt.
Lúc nguy cấp này, anh không có sự lựa chọn khác.
Xưa nay, giữa “trung”
và “hiếu”
không thể vẹn cả đôi đường, vì Lạc Việt, anh nhất định phải đi đến Cảnh Bắc.
Phải có nước trước thì mới có nhà, anh nhất định phải bảo vệ tốt cửa khẩu quốc gia, phải đặt Lạc Việt lên trước, anh nhất định phải bỏ qua vợ con và mẹ...
Dương Hạo Quân nắm thật chặt điện thoại, đến khi điện thoại bị nắm vỡ.
“Mẹ, con xin lỗi, con trai bất hiếu, không thể bảo vệ mẹ chu toàn”
“Lê Nguyên, anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục bảo vệ em nữa rồi.”