*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hối hận, thật sự rất hối hận! Để kẻ thù đánh một trận bất ngờ, lần này đúng là thiệt hại nặng nề, ít nhất thì phía đội Lang và trạm gác ngâm bị thiệt hại rất lớn...
Giờ phút này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Vệ binh Viêm Long lại phái Dương Hạo Quân tới, và chỉ huy trong lời của bọn họ là có ý gì.
Cho dù sức mạnh đáng sợ của Dương Hạo Quân đã không còn nữa, nhưng anh vẫn còn có đầu óc, đó chắc chắn là thuộc cấp bậc cổ vấn quân sự.
Mặt mấy người Hỏa Phượng Hoàng nóng lên...
Mới phút trước bọn họ còn đang sỉ nhục Dương Hạo Quân, phút sau đã bị nghiệp quật rồi.
Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
“Mọi người bảo vệ đồ vật, tuyệt đối không thể đánh mất được!”
Bạo Long và Chiến Dân lao ra ngoài đón địch.
“Thương vong thế nào?”
Bạo Long kiểm tra tình trạng thương vong.
“Bốn người đội Lang bị thương nhẹ, trạm gác ngầm có mười hai người thì đã chết bốn, còn lại tám người đều bị thương cả rôi!”
Sơn Lang nói.
“Chiến Dân và Băng Hỏa Phượng Hoàng, các người ở lại trông coi đồ vật! Tôi đi xử lý kẻ địch!”
Bạo Long dẫn theo đám cao thủ cảnh giác quan sát xung quanh.
Tuy sương mù ở hai bên núi rừng không quá dày đặc, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Kẻ to gan lớn mật này từ đâu tới? Lại dám cướp đồ trong địa phận Kinh Thành?”