*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Hạo Quân cười: "Tôi không muốn chạy trốn!" "Nhưng nể tình bà là bà nội Lê Nguyên, tôi cảnh cáo bà một câu, đừng bao giờ chọc giận tôi, bởi vì bà chọc không nổi đâu!" Dương Hạo Quân vừa nói xong lời này thì tất cả những người của nhà họ Đoàn lập tức sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại đồng thanh cười bật ra tiếng.
Cậu ta bị điên rồi sao? Dương Hạo Quân thế này là sao? Nhưng mà bà cụ là em gái ruột của người đứng đầu môn phiệt Tây Đường đây.
Một kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn như anh mà bà ta không động vào nổi hay sao? Lời đe dọa vừa rồi của Dương Hạo Quân quả là chẳng có giá trị tẹo nào! Ánh mắt bà cụ nhìn chăm chú, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
"Ta không động nổi vào cậu? Cậu chắc chứ?" Bà cụ lạnh lùng nói.
"Dương Hạo Quân, cậu đúng là ngu xuẩn! Cho dù cậu có là Chiến Thần Vân Lang thì cùng lắm bà cụ cũng chỉ nhường cậu ba phần, chưa đến nỗi không động nổi vào cậu đâu!”
Một kẻ khác cười khẩy mỉa mai.
Dương Hạo Quân không để tâm tới kẻ khác, chỉ gật đầu với bà cụ: "Tôi chắc chắn!" "Được thôi! Nhưng ngược lại cậu phải thể hiện cho ta thấy rằng tại sao ta không chọc nổi vào cậu! Ta rất chờ mong đấy! Nếu ta không chọc nổi cậu, vậy thì ngược lại ta sẽ vì Lê Nguyên và bé Quân mà cảm thấy mừng”
Bà cụ nhìn Dương Hạo Quân chằm chằm.
"Nhưng nếu cậu không thể hiện được điều đó, thì cả đời này, ta không chỉ không cho cậu gặp Lê Nguyên và bé Quân, mà sẽ còn giáo huấn cậu một bài học!”
Bà cụ quay ngoắt lời, đầy tức giận nói.
Dương Hạo Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Trong thời gian ba tháng tôi sẽ đến đón Lê Nguyên và bé Quân.