*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy các cao thủ xuất hiện, khóe miệng Dương Hạo Quân nhếch lên một đường cong.
"Thật ra thì sau khi biến hình ta cũng không biết mình mạnh đến mức nào.
Đúng lúc lấy các người ra chứng minh thử!" "Hy vọng ta sẽ không chết, hy vọng ta đủ mạnh đến nỗi khiến các người khiếp sợt" Nhìn về phía sân đã bạt ngàn, kẻ địch xuất hiện như sóng trào.
Dương Hạo Quân không chút do dự vác theo đại kỳ giết tới.
Hoàng tử Vincent của nước Chiến Ứng đứng ở ngọn núi phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, lắc đầu nói: "Ta không hiểu sao hắn ta lại đến? Cho dù ta đã nghĩ đến Lạc Việt chắc chắn sẽ cho người đến, nhưng ta không hiểu điểm này.
Cậu nói xem'.
Anh ta nhìn Hắc Long Hắc Long cười nói: "Đây chính là tẩy não! Từ nhỏ đã bị thấm nhuân một sô tư tưởng, cái gì mà phấn đấu vì Lạc Việt, cái gì mà hi sinh vì Lạc Việt..."
"Kỳ thực, đám người này cuối cùng cũng chẳng khác gì một cỗ máy mà thôi!" Mặc dù Hắc Long đến từ Lạc Việt, nhưng ông ta mãi mãi cũng không hiểu được sứ mệnh và niềm vinh quang của dân tộc...
Đó cũng chính là lí do tại sao ông ta lại phản bội Lạc Việt...
"Ha ha, một lũ ngốc..."
Hoàng tử Vincent bật cười.
Theo bọn họ thấy, Lạc Việt có thể không phái người ra, chẳng phải là danh dự sao? Nó đáng giá bao nhiêu chứ? Đây là điểm khác biệt giữa người Lạc Việt và bọn họ.