Nhưng Thất Sát và mấy người Phá Quân phía sau đều không hề sợ hãi.
"Lão đại, chúng tôi sẽ cố gảng hết sức để bảo vệ căn cứ Thiên Sơn! Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ vang danh khắp Lạc Việt và cả thế giới!" "Đúng vậy, trấn giữ căn cứ Thiên Sơn trong tay Bắc Ma, truyền ra ngoài uy phong biết nhường nào?" Ba người Thất Sát còn đang mơ mộng, thì sắc mặt của Trần Hữu Đạo đã tối sầm lại.
Vẫn muốn giữ? Vấn đề bây giờ là có giữ được không? Vấn đề bây giờ là đội quân Tu La có mấy ai có thể sống sót trở về...
Nhưng đội quân Tu La không thể lùi bước! Anh không thể lùi! "Đội quân Tu La đâu?" Trân Hữu Đạo hét lên.
“Cót" Đội quân Tu La cùng nhau hô lên.
"Thê chết cũng phải canh giữ nơi này!" Trần Hữu Đạo giơ tay và hô lên.
"Chúng ta chiếm cứ khu đất cao, địa hình, muốn xuyên thủng phòng tuyến cũng không dễ dàng như vậy!" Khóe miệng Trần Hữu Đạo nhếch lên một nụ hung hãn.
Chỉ trong giây tiếp theo, giữa đám đông đột nhiên vang lên một trận kinh hô.
"Người đâu? Không thấy người đâu nữa?" Mọi người lân lượt nhìn vê phía trước.
Bắc Ma rõ ràng khi nấy vừa mới đơn thương độc mã xuất hiện ở đây, bây giờ lại không nhìn thấy nữa.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!