*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với thân phận là chiến thần Vân Lang, Dương Hạo Quân đối với mỗi tất đất của Lạc Việt đều rành như chỉ tay.
Đặc biệt là những căn cứ và mặt trận lớn anh đều biết đến.
Anh đưa mọi người đến phía tây của căn cứ Thiên Sơn.
Trước mặt là một vách đá dốc gần chín mươi độ.
"Đây là con đường gần nhất đến căn cứ Thiên Sơn, và đương nhiên là nguy hiểm nhất! Ở đây những đội quân có quy mô lớn không cách nào thông qua được, cho nên ở căn cứ không cân phòng ngự!" Dương Hạo Quân giải thích.
"Nghĩa là chúng ta có thể lặng lẽ lẻn vào căn cứ Thiên Sơn?" Những người khác nói.
"Đúng, không sai! Nếu như xông vào đánh chính diện, thương tổn rất nặng, lại bị đối phương tập kích, dễ dàng bị tiêu diệt toàn bộ đội quân!" "Sau khi lẻn vào, chúng ta tìm cơ hội giết địch" Dương Hạo Quân sắp xếp trận tuyến.
Còn kẻ địch mà anh nói tới, đương nhiên là Bắc Ma.
"Được, thế chúng ta hành động thôi!" Ngay lập tức, ba mươi chín người lặng lẽ leo lên vách đá.
Nơi này quả nhiên không có phòng bị.
Bởi vì nó là một rào cản tự nhiên, căn bản không cần dùng đến thứ khác.