*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái gì?" Lời này khiến cho người ta ngạc nhiên vô cùng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chẳng ai ngờ Dương Hạo Quân lại đưa ra ý kiến này.
Anh lại muốn tự sa thải mình...
Đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Anh muốn nghỉ hưu, đối với Lạc Việt là một dả kích lớn cỡ nào.
Là nỗi buồn đau của Lạc Việt.
Không thể nào tiếp nhận được! Nhưng tất cả đều do bọn họ tạo ra.
"Nhất Vũ Kiên Vương, xin ngài nghĩ lại! Ngài có bất kỳ yêu cầu gì, chúng tôi đều đồng ý, ví dụ như trực tiếp công bố với toàn thế giới về thân phận của ngài!" "Chỉ cần ngài tiếp tục làm Nhất Vũ Kiên Vương là được, Lạc Việt cần ngài, ngài còn trẻ, vẫn còn chưa tới thời điểm lui về ở ẩn!" Tất cả mọi người đều không hi vọng Dương Hạo Quân rửa tay gác kiếm.
Vẻ mặt Dương Hạo Quân không có biểu tình gì: "Tôi mệ rồi, tôi đã làm tất cả những gì mình có thể làm!" "Có điều các người yên tâm, trước khi thối lui, tôi sẽ sắp xếp tốt mọi thứ!" Đám người còn muốn nói gì đó.
Lại có người nhắc nhở: "Bây giờ mối họa ngầm Bắc Ma vẫn còn, trước hết xử lý gã đã rồi nói tiếp!" Mọi người lúc này mới nhớ ra.