*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Hạo Quân nhìn về phía đám người Tiêu Phong, hô to: "Các người hỏi lý do à?" "Anh ta xông vào viện bảo tàng của Lạc Việt trộm đồ, xúc phạm tới quy của của Lạc Việt chúng ta, đây chính là lý do!" "Chứng cứ vô cùng xác thực! Phải bắt anh ta lại!" Nghe Dương Hạo Quân gào thét, đám người Tiêu Phong liền bị hù sợ.
Không ai dám động đậy! "Cút nhanh lên!" Dương Hạo Quân không nhịn được hô.
Thấy mấy người Tiêu Phong muốn đi, Jefferson lập tức sốt ruột.
"Này, các người không được đi, nhanh chóng thả tao ra đã, tao vẫn còn bên trong này!" "Keng keng keng...
Jefferson dùng sức đấm vào lồng sắt.
Tiếng động quá lớn, khiến cho đoàn người Tiêu Phong dừng bước lại.
Ngay cả Dương Hạo Quân đang cho chó ăn cũng đột nhiên đứng dậy, mở cửa lồng sắt ra.
Rầm! Một quyên liên đánh ngã.
Jefferson trên đất.
Bốp bốp bốp! Dương Hạo Quân đè anh ta trên đất, không ngừng nện xuống.
Đánh cho máu tươi văng ra,.
Jefferson điên cuồng kêu thảm.
Chưa nói đến việc anh ta không dám đánh trả.
Bây giờ thực lực của anh ta bị phong bế, không thi triển nổi một chiêu.