*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âm thanh này như tiếng sấm vậy khiến tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra.
Đặc biệt là nhóm tinh anh vừa mới xuống tàu, toàn bộ đều dừng lại, ngấn ra nhìn về phía xa.
Chỉ thấy Dương Hạo Quân đang chầm chậm đi tới.
Tiếng hét vừa rồi của Dương Hạo Quân đã trấn áp mọi người, đến cả đám người Tiêu Phong cũng bị giật mình.
Theo quan niệm của đám người Tiêu Phong, chuyện này phải được giải quyết một cách mêm mỏng.
Có thể thương lượng giải quyết thì giải quyết, kiên trì không được dùng thủ đoạn cứng rắn để giải quyết.
Càng cứng rắn thì càng khó giải quyết.
Có thể nói dùng phương pháp cứng rắn để giải quyết chuyện này là hành vì ngu ngốc.
Kết quả bọn họ vừa mới nghĩ như vậy xong, thì Dương Hạo Quân đã hét lên.
Bọn họ cũng ngây ngốc.
Dương Hạo Quân muốn làm cái gì? Lễ nào muốn dùng phương thức cứng rắn nhất để giải quyết chuyện này sao? Qua mười mấy giây, những người Cao Triệu Minh mới phản ứng lại.
“Anh...
anh đang nói cái gì?”
Hùng Diệu Nhi run rấy hỏi.
“Tôi nói các người cút đi”
“Các người không được đặt chân vào Lạc Việt nửa bước.