*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi manh mối và chứng cứ đều chỉ ra Dương Hạo Quân đã làm chuyện này.
Dường như chứng cứ đã xác thực, không có lý do chứng mình là người khác làm.
“Động cơ giết người rất đơn giản.
Những người này vọng tưởng muốn nhận con gái anh ta làm đồ đệ, anh ta tức giận giết hất toàn bộ.”
“Hơn nữa tính khí của những loại ma đầu này là vui buôn thất thường.
Khi làm việc không quan tâm đến lý do”
“Đúng, chuyện này đã không còn nghỉ ngờ gì nữa, chính là Dương Hạo Quân làm.
Cho dù có người muốn hãm hại anh ta, cũng không có thực lực này, có thể giết tất cả mọi người trong thời gian ngắn ngủi mãy phút, bao gôm cả mười ba cường giả thất trọng thiên”
“Đúng, chuyện này đã xác định rồi, chính là do Dương Hạo Quân làm.”
Bốn người Thiên Long lập tức phán đoán.
Hoàng Hùng thu thập hết chứng cứ.
“Lúc trước tộc Bảo Long đã nói đến vấn đề này, nhắc nhở phủ Thiên Sách phải chú ý đến Dương Hạo Quân, thân phận của anh ta quá đặc biệt”
“Đúng vậy.
Lúc trước chúng ta không để ý, bây giờ suy nghĩ không ngờ Nhất Vũ Kiên Vương lại là một đại ma đầu, vậy thì là chuyện đáng sợ thế nào chứ? Đối với giới võ đạo Lạc Việt, đối với Lạc Việt có bao nhiêu nguy hiểm chứ?”
Hoàng Hùng nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, mọi người đều chảy đầy mồ hôi lạnh.