Nếu điều này xảy ra ở Thiên Danh hoặc Kim Lan, cô sẽ không sợ.
Điều quan trọng là ở nơi này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Nếu chết cũng không ai biết.
Phùng Ngọc Hân cảm thấy hối hận.
Lẽ ra, cô không nên chọn nơi này để tổ chức lễ kỷ niệm nửa năm khánh thành.
Ngay khi hai ba trăm người đàn ông này xuất hiện, tất cả đều hét lên: "Tất cả chúng tôi đã nhìn thấy họ đi tiểu trong hồ!" Nhiều người cùng nhau hò hét như vậy, khí thế đồi dào đàn áp tất cả mọi người của tập đoàn Minh Cường.
"Tôi có ở đây gần ba trăm nhân chứng, mấy người còn không thừa nhận sao?”
Sở Bá Vương mỉm cười.
Mọi người đêu hiểu rằng đây là định ra một tội danh rồi.
Nếu họ không muốn nhận cũng phải nhận! "Còn dám nói không đi tiểu trong hồ?" Sở Bá Vương vung một con dao dài và kê vào cổ nhân viên bị trói vào cây.
Sắc mặt cậu nhân viên đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
"Tôi...
Tôi đi tiểu..." Ở dưới sự đe dọa, anh ta chỉ có thể thừa nhận.
"Còn anh thì sao?" Sở Bá Vương lại hỏi một người khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!