TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cùng với từng câu từng chữ mà lão ma ma nói ra, sắc mặt Lâm Chính Hồng trắng bệch như tờ giấy, nói năng cũng trở nên lắp bắp: "Bà... Bà ăn nói vớ vẩn!"
Tống Chu Thành dùng roi da chỉ vào đầu của lão ma ma, cười nhạt: "Bà đã nghe thấy chưa! Ông ta nói bà nói năng vớ vẩn kìa!"
Lão ma ma sợ đến nỗi hai chân bất giác run lên như đánh bông vải, liên tục lắc đầu: "Tôi không có nói bậy, đây đều là những thứ tôi tận mắt nhìn thấy! Người tắm cho đại tiểu thư là chị ruột của tôi, lão gia sợ chị ấy không giữ được miệng mồm nên bán chị ấy đến nơi khác rồi."
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Chính Hồng, anh nhướng mày: "Ông còn có gì muốn nói nữa không?"
Lâm Chính Hồng bị binh lính phía sau lưng Tống Chu Thành dọa đến mức liên tục lùi bước về sau, quay người bỏ đi nhưng chưa chạy được mấy bước đã nghe thấy Tống Chu Thành lạnh lùng nói: "Bắt ông ta lại, vứt ông ta xuống hồ, không có sự căn dặn của tôi không được để ông ra lên!"
Thường ngày Lâm Chính Hồng ngoài việc ăn cơm thì chính là uống rượu, làm sao có thể chạy qua quân nhân đã được huấn luyện bài bản, sau đó ông ta nhanh chóng đã bị bắt lại và vứt xuống hồ, làn nước buốt lạnh thấu vào chiếc áo bông, lạnh đến mức ông ta không ngừng run lên.
Đợi đến lúc Lâm lão thái thái nhận được tin tức đi ra ngoài thì vừa hay nhìn thấy Lâm Chính Hồng đang đứng trong hồ, siết chặt bèo rong bên cạnh hồ, muốn bò lên trên.
Nhưng chỉ cần tay của ông ta vươn ra khỏi hồ thì sẽ có một binh sĩ dùng sức đạp thật mạnh vào tay của ông ta, Lâm Chính Hồng không thể nào lên được. Ông ta bị lạnh đến nỗi gương mặt cắt không còn giọt máu, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Còn Tống Chu Thành thì đứng ở ven hồ, khoé môi hiện lên một nụ cười lạnh lùng, Lâm lão thái thái không dám tiến về phía trước, chỉ đành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh.
Đau như cắt ruột cắt gan mà gào lên: "Lâm Tri Ngải, ông ấy tốt xấu gì cũng là ba của con, con cứ như thế mà nhìn ba con chịu khổ vậy sao!"
Cô ngốc quay đầu lại, nhìn thấy Lâm lão thái thái tập tễnh bước lại gần, bật cười nhưng nước mắt lại rơi: "Thế lúc đầu con cũng chỉ là một đứa trẻ, sao ông ta lại nhẫn tâm như vậy!"
Lâm lão thái thái khựng lại, trong thời gian ngắn vẫn chưa biết phải phản bác Lâm Tri Ngải thế nào, chỉ đành chỉ tay vào mặt Lâm Tri Ngải và gào mắng: "Yêu quái, cô là một con yêu quái!"
Tống Chu Thành còn đứng ở ven hồ nghe thấy Lâm lão thái thái luôn miệng thét lên yêu quái, anh lạnh lùng nhìn sang, trong ánh mắt chất chứa một sự lạnh lẽo đến thấu xương: "Bà còn nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ vứt bà xuống luôn đấy!"
Bắt đầu từ khi anh biết được lai lịch của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành bèn hiểu ra tại sao Lâm Tri Ngải vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, rất có thể là bị hai chữ yêu quái của Lâm lão thái thái đả kích.
Lâm lão thái thái bị ánh mắt của Tống Chu Thành dọa sợ chết khiếp, miệng thì vẫn ngập ngừng nhưng chẳng nói được gì cả. Đến cuối chỉ đành đi đến ven hồ, đẩy các binh sĩ đang canh ở ven hồ ra và kéo Lâm Chính Hồng lên.
Nhưng chiếc áo bông trên người Lâm Chính Hồng đã thấm đầy nước, dù Lâm lão thái thái cố ra sức thế nào đi nữa cũng không thể kéo lên được, nhìn thấy hơi thở của Lâm Chính Hồng một lúc một yếu đi, Lâm lão thái thái sốt ruột đến rơi nước mắt.
Lâm Gia Lượng vẫn còn đứng ở bên cạnh đi đến trước mặt cô ngốc, cậu cẩn thận dè dặt: "Chị cả."
Cô ngốc quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Gia Lượng thì ngây người một lúc, sau đó hừ một tiếng: "Đừng gọi tôi là chị cả, tôi không xứng. Cũng đừng bảo tôi bỏ qua cho ông ta, ông ta không xứng!"
Lâm Gia Lượng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra trong đôi ba lời nói của mọi người, cậu chỉ có thể nở một nụ cười nhạt: "Tôi biết, ngoài bản thân chị ra thì không ai có thể khiến chị tha thứ cho ba."
Cô ngốc âm thầm nhìn Lâm Gia Lượng một hồi lâu, bên tai vẫn luôn vang lên tiếng hét của Lâm lão thái thái, cô ngốc đột nhiên cảm thấy, trả thù cũng không còn quan trọng đến như vậy nữa, thậm chí bây giờ cô ấy còn không cảm thấy vui vẻ.
Cô ngốc quay đầu nhìn Tống Chu Thành rồi mỉm cười: "Được rồi, tha cho ông ta đi!"
Tống Chu Thành nhướng mày: "Cô có chắc không? Bây giờ để ông ta lên thì ông ta không ngốc được đâu đấy."
Trong kế hoạch của Tống Chu Thành, là muốn Lâm Chính Hồng trở nên ngốc nghếch giống hệt cô ngốc, mới gọi là trả thù.
Cô ngốc khẽ cười rồi gật đầu. Còn Tống Chu Thành nhìn thấy cô ngốc đã quyết định như vậy, cũng không tiếp tục nữa, dẫn theo người chậm rãi rời đi.
Chỉ có điều trước khi rời khỏi nhà họ Lâm, Tống Chu Thành vẫn không quên cười nói với cô ngốc: "Không sao, tôi sai người truyền tin ra ngoài rồi, không có nhà họ Tống chống lưng, mối làm ăn của nhà họ Lâm cũng chẳng làm được bao lâu nữa đâu."
Khiến cho nhà họ Lâm phá sản, Lâm Chính Hồng khó chịu hơn cả g iết chết ông ta. Cũng vẫn có thể làm cho cô ngốc xả được cơn giận trong lòng.
Cô ngốc nhìn Tống Chu Thành, bất giác mỉm cười: "Cảm ơn anh, tôi cũng biết tại sao Lâm Tri Ngải lại thích anh như vậy rồi, nếu như tôi gặp anh trước thì nói không chừng tôi cũng sẽ thích anh."
Tống Chu Thành giật mình trừng mắt, vội vã lắc đầu: "Cô vẫn nên thích chú Nguỵ thì hơn!" Anh được Huệ An thích là đủ rồi.
Nhìn theo bóng lưng cô ngốc rời đi, Tống Chu Thành bỗng dừng bước, không đuổi theo nữa. Vì anh biết, bây giờ cô ngốc vẫn có một chuyện cần phải làm.
Cô ngốc đi thẳng đến nhà họ Nguỵ, cô ấy giơ tay gõ cổng của nhà họ Nguỵ và khẽ cười với người gác cổng: "Xin chào, tôi tìm đại thiếu gia của các cậu."
Nguỵ Ngạo Vũ nhận được thông báo của người gác cổng, anh ta bước ra nhìn thấy cô ngốc ở ngoài cổng thì thoáng ngạc nhiên, bất giác đưa mắt nhìn quanh rồi chau mày: "Tống Chu Thành đâu? Cậu ta không đến cùng với em sao?"
Cô ngốc lắc đầu: "Tôi có vài lời muốn nói với chú, nên anh ấy không đến."
Nguỵ Ngạo Vũ gật đầu rồi dẫn cô ngốc vào trong phòng khách, còn rót một tách trà cho cô ngốc: "Em nói đi, ở đây không có ai đâu."
Theo như Nguỵ Ngạo Vũ thấy thì rất có thể Tống Chu Thành đã chọc cho Lâm Tri Ngải không vui, nên Lâm Tri Ngải mới tìm đến mình để mách tội.
Cô ngốc đưa tay nhận lấy tách trà Ngụy Ngạo Vũ rót cho mình, mỉm cười đôi mắt cong cong, vốn dĩ còn muốn nói với Ngụy Ngạo Vũ rằng "Tôi yêu chú."
Nhưng lời nói thốt ra lại trở thành "Cảm ơn chú."
Nguỵ Ngạo Vũ tốt như vậy, vẫn là không nên để anh ấy bận tâm vì câu chuyện yêu thầm của mình.
Nguỵ Ngạo Vũ ngây người: "Đang yên đang lành, sao lại nói cảm ơn với anh làm gì."
Cô ngốc cầm tách trà trên tay, uống một ngụm: "Mỗi năm sinh nhật tôi chú đều tặng quà sinh nhật cho tôi, chắc chắn phải nói một câu cảm ơn với chú rồi!"
Còn nữa, cảm ơn chú vì đã cùng tôi trải qua quãng thời gian tăm tối đó, để tôi biết được rằng bản thân mình là một con người.
Bạn đang đọc bộ truyện Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc, truyện Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc , đọc truyện Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc full , Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc full , Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc chương mới