Thấy sắc mặt Đế vương rốt cuộc khôi phục, Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra.
''Vậy Hoàng thượng cũng phải thứ lỗi cho thần thiếp, mặc dù không nhìn người, cũng biết người khích lệ Tương phi, còn thưởng đồ cho nàng ta, còn uống rượu với nàng ta, thần thiếp ăn dấm''
Không có nam nhân nào không thích nữ nhân ngạo kiều, không nam nhân nào không thích nhìn nữ nhân ăn dấm.
Bình dấm này quả nhiên chua đến trong tâm khảm của Triệu Nguyên Cấp, bào mòn sạch sẽ một chút ủy khuất của Đế vương cũng không còn.
Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp đỏ ngầu nhìn nàng, giọng nói khàn khàn.
''Nhàn Nhàn, là trẫm cố ý''
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn đã rơi xuống.
Nến đỏ chập chờn, chăn đệm gợn sóng lăn lộn, lúc này ai mà quan tâm Tương phi cái gì, Quý phi cái gì.
Họ chỉ có nhau, về sau cũng thế.
...
Ngày kế tiếp, lúc mặt trời lên cao, Diệp Tư Nhàn mới kéo thân thể đau nhức tan ra thành từng mảnh ngồi dậy.
Viên Nguyệt và Xảo Yến hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt, Linh Chi và Xuân Thiền thì hầu hạ bữa sáng.
Bữa sáng nóng hổi mang lên bàn, một ngày của Diệp Tư Nhàn chính thức bắt đầu.
Uống chút cháo, ăn mấy cái bánh bao óng ánh và một cái trứng gà ác luộc.
Sau khi súc miệng rửa tay, Diệp Tư Nhàn đang muốn đi xem bọn nhỏ một chút.
Viên Nguyệt bỗng nhiên có việc phải bẩm báo.
''Nương nương, mấy ngày nay trong cung có lời đồn, nói người muốn....trừng trị Tương phi''
''Tương phi?''
Diệp Tư Nhàn dừng một lát mới nhớ tới, Tương phi chính là cao thủ trị gia Vương thuận nghi của Yêu Nguyệt Cung.
''Sao vậy? Nàng ta quản lý lục cung xảy ra vấn đề gì à?'' Diệp Tư Nhàn nghi ngờ.
Viên Nguyệt dở khóc dở cười.
''Không có vấn đề, nhưng mà...''
''Không có vấn đề thì ta trừng trị nàng ta làm gì? Nàng ta làm yến hội cũng không tệ, ca tốt, múa tốt, phải rồi, tạp kỹ cuối cùng cũng rất đẹp''
''Thật khó cho nàng ta có thể nghĩ ra được, buổi yến hội này ngay cả một chút sai sót cũng không tìm ra''
Diệp Tư Nhàn khen không dứt miệng.
Viên Nguyệt: ''...''
''Nhưng người không cảm thấy, trên yến hội nàng ta biểu hiện quá mức khoe mẽ sao? Còn mời rượu với Hoàng thượng, bộ dạng ngông cuồng đó ngay cả nô tỳ cũng không nhìn nổi''
Viên Nguyệt cúi đầu, giống như làm sai việc gì.
Diệp Tư Nhàn nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vai Viên Nguyệt, bừng tỉnh đại ngộ.
''Ngươi muốn nói là nàng ta câu dẫn Hoàng thượng?''