Sau khi đứng vững, Triệu Nguyên Cấp đi lên trước vươn tay.
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Quân ôm ngực bỗng nhiên ho khan mấy lần, mới nắm chặt tay Hoàng đế đứng lên.
''Là trẫm thua, quả nhiên kỹ thuật không luyện thành thì không quen tay, ngược lại là tiểu tử khanh, rất tiến bộ, xem ra có hy vọng cưới Công chúa''
Hung hăng đập một quyền lên vai y, tâm tình Triệu Nguyên Cấp vô cùng tốt cao giọng cười to.
Diệp Tư Quân: ''...''
''Vi thần xuất thân bần hàn, vẫn là Thuần Vương điện hạ phong thần tuấn lãng, thích hợp làm Phò mã Khố Nạp quốc hơn''
Làm hộ vệ thì được, ngược lại cưới vợ thì không được.
''Không sao, trẫm sẽ phong người làm Vương khác họ, ban thưởng phủ đệ sáu gian cho khanh''
Đế vương xả giận tâm tình không tệ.
Nhìn sắc mặt Diệp Tư quân càng ngày càng đen, hắn cười lớn trở mình lên ngựa.
''Trẫm nhận được tin, Công chúa còn nửa tháng nữa sẽ đến Kinh thành, đường xá xa xôi, ái khanh nên sớm đón, để phòng bất trắc''
''Về sau an nguy của nàng ấy, do ái khanh toàn quyền phụ trách''
''Rõ!''
Sắc mặt Diệp Tư Quân nhàn nhạt.
Trong lòng vẫn chắc chắn, y sẽ không thấy Công chúa.
...
Đêm đó về đến nhà, Diệp Tư Quân sai người thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát trong đêm.
Nhị lão Diệp gia hoảng hốt.
''Gấp gáp như vậy, phải đi đánh trận sao?''
''Không thể để ngày mai mới xuất phát sao?''
''Cha mẹ yên tâm'' Diệp Tư Quân chắp tay thi lễ.
Y giải thích mục đích chuyến đi này, cũng an ủi phụ mẫu.
''Chuyến này không có gì nguy hiểm, chỉ là phụng mệnh làm việc, cha mẹ không cần lo lắng''
Diệp phụ nhẹ nhàng thở ra.
''Vậy là tốt rồi, nếu là ý chỉ của Hoàng thượng, con mau mau xuất phát đi, đừng chậm trễ hành trình''
Nói xong run run rẩy rẩy đi.
Diệp phu nhân nhìn lão gia một chút, lại nhìn nhi tử, bỗng nhiên lại gần.
''Nhi tử, vị Công chúa kia thật sự muốn tỷ võ chọn rể sao?''
''Con có thể....''
''Không được!'' Diệp Tư Quân ngắt lời mẫu thân.
''Người nghĩ cũng đừng nghĩ, con sẽ không lấy một nữ tử dị vực''
Diệp phu nhân á khẩu không trả lời được, đành phải hậm hực rời đi, trước khi đi còn không ngừng nhỏ giọng thì thầm.
''Nữ tử dị vực thì làm sao, gả tới thì không phải thành người của Đại Cảnh triều à? Tên tiểu tử này chọn bừa cái gì?''
Nói thầm một đường, Diệp phu nhân trở lại phòng ngủ lại không nhịn được mà lôi kéo bạn già nhà mình.
''Ông cũng không thèm quản nhi tử của ông, đều đã bao lớn rồi còn chưa cưới vợ, ta đã thỉnh bà mối trong phạm vi khắp năm mươi dặm rồi, nó lại la ó, không chút sốt ruột nào''
Diệp phụ mệt nhọc cả một đời, thân thể ít nhiều có chút suy, ho nhẹ vài tiếng mới mở miệng.
''Là nó cô độc, cũng đâu phải bà, bà gấp cái gì chứ?''
''Này ông cái lão già không đứng đắn'' Diệp phu nhân tức giận.
''Ta nôn nóng bế tôn tử đó, ông nói ta vội vã làm gì''
''Ngoại tôn không phải cũng là tôn tử sao? Bà cũng có tới bốn đứa, muốn ôm thì ôm thôi?''
Diệp phụ bình tĩnh, mà còn hoàn toàn không nóng nảy.
Diệp phu nhân tức giận không còn cách nào, chỉ méo mặt, không phản ứng ông nữa.
Hai vợ chồng già cãi cọ, Diệp Tư Quân đã thu dọn xong, chờ xuất phát.
Sau khi từ biệt nhị lão, y trở mình lên ngựa xông vào trong đêm tối.
...
Trong cung.
Tâm tình Triệu Nguyên Cấp rất tốt, dù ngực bầm đen một mảng, cũng không chút ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.