Triệu Nguyên Cấp nhíu mày, nói chuyện đương nhiên.
''Vậy kế tiếp thì sao?''
''Kế tiếp đương nhiên cần làm cái gì thì làm cái đó, văn võ đại thần trong triều, cách huynh đệ của trẫm, đương nhiên....còn có chính ta nữa''
''Toàn bộ đều phải đi''
Mấy chữ cuối cùng, Triệu Nguyên Cấp nói đến mức vô cùng không tình nguyện.
Diệp Tư Nhàn cười khanh khách, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Nàng chỉ là có chút hiếu kỳ.
''Không biết Công chúa Vân Châu kia rốt cuộc là thế nào? Dù việc hôn nhân rơi xuống trên đầu ai thì cũng không phải trò đùa''
''Cái này không liên quan gì tới trẫm, đều xem duyên phận và ý trời đi''
Thoải mái nằm trên giường mềm, Triệu Nguyên Cấp thở một hơi dài nhẹ nhõm nhắm mắt lại.
''Dù nàng ấy muốn vào cung cũng được, dù sao hậu cung của trẫm đã nhiều người như vậy, cũng không tiếc nuôi thêm một người như nàng ấy''
Lời còn chưa dứt, nắm tay nhỏ đã đấm tới.
''Nghĩ gì vậy? Dũng sĩ trẻ tuổi có triển vọng như vậy, người ta còn để ý người chắc?'' Diệp Tư Nhàn kháng nghị.
''Ngộ nhỡ thì sao?''
Triệu Nguyên Cấp có chút hứng thú.
''Không có ngộ nhỡ'' Diệp Tư Nhàn bá đạo.
Cười cười nói nói, hai người rúc vào nhau.
Đêm dài đằng đẵng, xuân phong hóa vũ.
Hôm sau cảnh xuân tươi đẹp, dương quang phổ chiếu.
Đại hội luận võ kén rể 'chân chính' rốt cuộc cũng vén màn.
Dưới thánh chỉ lôi đình, tất cả võ tướng chưa thành thân trong triều đều nhất định phải lên đài.
Cộng thêm các vị Vương gia, còn có chính Triệu Nguyên Cấp.
Vòng tỷ thí đầu tiên trọn vẹn bốn ngày mới kết thúc.
''Lượt luận võ này, tổng cộng có một trăm hai mươi sáu dũng sĩ tham gia, trong đó sau mươi ba người thành công tấn cấp vòng thứ hai''
Phùng An Hoài cao giọng tuyên bố.
Quốc vương Khố Nạp ngồi trên cao mở cờ trong bụng, mấy chục dũng sĩ thắng trên đài, từng người ông ta đều hài lòng.
''Không hổ là Đại Cảnh triều, quả nhiên những dũng sĩ này đều thâm tàng bất lộ''
''Hay! Hay!''
Trẫm không có lừa khanh đúng không? Cao thủ đều ở phía sau'' Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.
Quốc vương Khố Nạp quả thực nuốt hết răng và máu bị đấm gãy vào bụng.
Trong lòng suy nghĩ, nếu không có hai trăm mỏ muối kia, cao thủ chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện.
...
Sau khi vòng luận võ thứ nhất kết thúc, bách tính Kinh thành đều sôi trào, đầu đường cuối ngõ đều đang nghị luận, cuối cùng ai sẽ lấy được Công chúa.
Thậm chí có người mở nhà cái đoán thắng thua.
''Ta cảm thấy Hoàng thượng có khả năng thắng nhất''
''Ta cảm thấy Diệp tướng quân cũng có khả năng''
''Cái gì chứ, hôm nay người lợi hại nhất rõ ràng là Thuần Vương gia''
''Con mắt của các ngươi không có bệnh cứ, muốn nói lợi hại, ai có thể đánh thắng được tứ tử của Tào tướng quân, Tào Doãn Côn''
Vừa nói một câu, quả nhiên xung quanh đều yên lặng.
Trố mắt ngắn ngủi qua đi, đám người hiếm thấy nhất trí ý kiến.
''Muốn nói chỉ dựa vào đánh nhau, vậy hoàn toàn chính xác là không ai đánh thắng được Tào Doãn Côn''
''Đúng như vậy, đây chính là một tên liều mạng''
''Người sáng suốt cũng nhìn ra được, những cao thủ cũng không nguyện ý cưới Công chúa, ba phần lực cũng không muốn làm, tên này ngược lại là giỏi, hắn hận không thể xuất ra cả sức bú sữa mẹ''
''Hahaha, nếu không thì sao còn nói là đầu óc có cái hố to chứ?''
''Nè các ngươi đừng nói, lỡ như cuối cùng tất cả mọi người cố ý thua hắn, tiểu tử này thật có khả năng ôm mỹ nhân về đó''
''Không phải sao, đặt vào đặt vào!''
Đám người ồn ào nhao nhao đặt cược.
Tào Doãn Côn, là con trai thứ tư của Tứ phẩm Tào tướng quân trong triều.
Người này chiều cao chín thước, cao lớn vạm vỡ, sắc mặt như than đen, tóc tán loạn, từ trán một đường kéo dài đến cằm.
Xa xa nhìn tới, quả thực không phân rõ đâu là mặt trái đâu là mặt phải.
Nhưng hắn cũng có ưu điểm, ví dụ như trời sinh sức lực vô cùng lớn, có thể mạnh mẽ giơ đối thủ lên đỉnh đầu rồi nện xuống.
Đương nhiên khuyết điểm thì....
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!