Ngay cả những người ở bên ngoài giả vờ giả vịt nịnh bợ muốn gặp Tố quý phi cũng đều rời đi hết, chỉ còn lại Di An lẻ loi trơ trọi đứng ở đầu giường.
''Mẫu phi!''
Nữ hài chảy nước mắt quỳ xuống: ''Tại sao người nhất định phải giày vò bản thân thành như vậy, về sau nữ nhi phải làm sao đây?''
Tố quý phi vuốt ve tóc nữ nhi, đôi mắt lõm vào tràn ngập từ ái.
''Đã nói với Diệp nương nương rồi, muội ấy sẽ chăm sóc con, còn có phụ hoàng của con, mặc dù ngài ấy bận rộn, nhưng chung quy vẫn là phụ hoàng của con, sẽ không mặc kệ con, con ngoan, con phải nghe lời''
Di An khóc lắc đầu, nhưng không nói ra lời.
Sắp chạng vạng tối, ráng đỏ ở chân trời thiêu đốt hơn một canh giờ rốt cuộc mới cam lòng rút đi, đêm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng đến.
Làm chuyện của một ngày, Diệp Tư Nhàn vội vàng chạy tới Trường Ninh Cung.
''Ngại quá, là ta tới trễ, ban ngày thật sự không rảnh''
Cởϊ áσ choàng lụa mỏng trên người ra, Diệp Tư Nhàn quen thuộc ngồi xuống bên giường.
''Sao lại gầy rồi, hôm nay thế nào?'' câu nói sau cùng là hỏi Di An.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi khóc đến hai mắt sưng đỏ, vẫn tiến lên quy củ hành lễ.
''Hồi Diệp nương nương, mẫu phi hôm nay vẫn không ăn bao nhiêu cơm, cháo tổ yến cũng chỉ uống có hai ngụm''
''Ban ngày thái y kê thuốc bổ thân thể có uống vào mấy ngụm, cũng không được bao lâu thì đều phun ra, đút ăn nữa thì không vào, như vậy thì tốt thế nào được?''
Di An gấp đến độ lại muốn khóc.
Nhịn không được vỗ vai tiểu cô nương, lại nhìn Tố quý phi một lòng muốn chết trên giường, đát lòng Diệp Tư Nhàn trầm xuống.
''Con ngoan, mẫu phi con nhất định sẽ khá hơn, con yên tâm''
''Đã không còn sớm nữa, con đi xuống nghỉ ngơi trước đi?''
Nói rồi phất tay gọi cô cô đến đưa Công chúa đi.
Di An bước từng bước, rời khỏi mẫu phi tâm tâm niệm niệm của nàng.
...
Ánh đèn trong phòng u ám, chiếu trên mặt hai người lộ ra vẻ hết sức nặng nề.
Đôi mắt rủ xuống của Tố quý phi rốt cuộc mở ra, trống rỗng nhìn chằm chằm mặt Diệp Tư Nhàn.
''Có mang đồ tới không?''
Rõ ràng là tháng sáu nóng bực, giọng nói của nàng lại thanh lãnh như băng tuyết mùa đông khắc nghiệt.
Im lặng hồi lâu, rốt cuộc trốn không khỏi, Diệp Tư Nhàn khẽ gật đầu.