TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chờ đến khi xe ngựa Giang gia đi xa dần, Dư đại nương mới lưu luyến không thu hồi tầm mắt.
Ở bên ngoài điên cả ngày Dư Ngũ Nha cũng đã trở về nhà, nhìn thấy chiếc xe ngựa từ nhà mình rời đi, kinh ngạc lại hâm mộ đến miệng không khép được.
Ngũ Nha đi theo Dư đại nương vào nhà, hoàn toàn không nhận ra không khí trong nhà không giống thường ngày.
Nó đi theo phía sau Dư đại nương tò mò hỏi:" Nương, chiếc xe ngựa kia làm gì, sao thấy nó từ nhà chúng ta rời đi vậy?"
Vốn tiểu nữ nhi tò mò vấn đề, nhưng Dư đại nương nghe vậy, chỉ cảm thấy một trận hỏa khí từ đáy lòng nảy lên.
" Sự việc trong khoảng thời trước, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi cũng đừng tưởng rằng ta không nhớ rõ"
Nhắc tới khoảng thời gian trước, Ngũ Nha lập tức khẩn trương, lắp bắp mở miệng:" Nương, ngài đang nói chuyện gì a?"
Dư đại nương thấy nó giả ngu thì nhịn không được giơ tay muốn đánh nó, nhưng mới nâng quá đỉnh đầu thì bực bội buông xuống.
" Ta không biết đã dạy ngươi chưa, biết sai thì sửa, nhưng vì cái gì ngươi còn cố tình nói dối?" Mặt bà đầy thất vọng nhìn Ngũ Nha, vô cùng đau đớn nói.
Ngũ Nha sợ hãi rút thân mình lại, khuôn mặt vàng như nến có một tia quật cường, hướng về phía bà hô to:" Ngươi dạy ta cái gì, ngươi cả ngày chỉ nhìn cái nhà đầu ngốc Tứ Bảo kia, ngươi có quản ta sao?"
" Bang" một tiếng, bàn tay vốn đã buông xuống của bà lại thẳng tắp đánh lên mặt Ngũ Nha.
Ngũ Nha bị đánh mặt nghiên qua một bên, nó không thể ngờ nhìn Dư đại nương mặt đầy phẫn nộ, nhịn không liền bắt đầu gào khóc lớn lên:" Ngươi đánh ta? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?"
Dư đại nương bị nó làm tức giận không nhẹ, nghe được lời này lại muốn đánh nàng, Đại Bảo một bên nhìn không được liền ngăn cánh tay bà lại, mở miệng có chút khuyên can:" Nương, xin bớt giận, đánh nàng cũng vô dụng, có chuyện gì thì nói thật tốt đi"
Nhưng Ngũ Nha căn bản không thấy cảm kích mà trừng mắt nhìn Đại Bảo nức nở nói:" Ngươi đừng ngăn cản nàng, dù sao các ngươi đều không thích ta, cùng lắm thì nàng đánh chết ta thôi "
Đại Bảo cũng không để bụng lời nói của nó, đỡ Dư đại nương đang thở gấp vào phòng, cũng không nhìn Ngũ Nha thêm một cái, để cho một mình nó đứng ở trong sân tức giận.
Tú Liên cũng không nói thêm cái gì, mắt nhìn Ngũ Nha rồi vội đi theo vào phòng.
Trong phòng Dư đại nương ngồi trên ghế nhịn không được khóc thành tiếng:" Ta đây là đã tạo ra cái nghiệt gì a..."
Đại Bảo đưa tay để Tú Liên tới đỡ Dư đại nương, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng bà, khuyên giải an ủi nói:" Nương, không có việc gì, đều sẽ tốt lên"
Nhưng tưởng tượng đến tình huống hiện tại trong nhà, Đại Bảo cũng không dám tin tưởng lời nói của chính mình.
Dư lão hán cùng Nhị Bảo cả người bị thương nằm ở trên giường, xuống không nổi. Mà Ngũ Nha hàng năm thiếu sự dạy dỗ trở nên phản nghịch không thôi. Có lẽ điều duy nhất đáng ăn mừng có lẽ là việc Tứ Bảo không cần phải tiếp tục ở Dư gia chịu khổ.
Cảm xúc đè nén trong lòng Dư đại nương, tại giờ phút này bà không nhịn được ghé vào bả vai Tú Liên khóc rống lên.
Đại Bảo nhìn đến cổ họng căng lên, trong lòng chua xót không thôi, nhưng hắn là một người nam nhân, ở ngay lúc này tuyệt đối không thể ngã xuống.
Ngoài phòng, Ngũ Nha vẫn quật cường đứng đó, Đại Bảo nhìn nó, lòng tràn đầy thất vọng lại không thể làm gì, hắn cũng rõ, khi Tứ Bảo còn ở nhà tâm tư bà đều đặt trên người Tứ Bảo, cứ như vậy mà sẽ xem nhẹ Ngũ Nha, do đó dẫn tới Ngũ Nha biến thành như bây giờ.
" Đừng ngoan cố, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi" Đại Bảo cũng không biết nói cái gì, bồi Ngũ Nha đứng ở bên ngoài bình tĩnh chút, mới từ trong cổ họng nói ra một câu khô cằn.
Bất quá lúc này Ngũ Nha cũng không kháng cự, đôi mắt nó đỏ rực nhìn Đại Bảo, sau đó đi về phòng của mình.
Dư đại nương cũng đã bình phục cảm xúc lại, thấy Ngũ Nha cũng không nói với nó lời dư thừa nào, bất quá cũng không phát giận với nàng nữa.
Hai mẹ con ở trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Ngũ Nha nhịn không được, khóc lóc nhào vào trong ngực bà, nghẹn ngào nói xin lỗi với bà:" Thực xin lỗi, nương, ta sai rồi"
Dư đại nương ôm tiểu nữ nhi trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng.
Nói đến cùng, Ngũ Nha cũng chỉ là một nữ hài mới mới tuổi, vẫn thích làm nũng trong lòng mẫu thân muốn ôm một cái, có lẽ tình cách của nó quá xấu, đã làm nhiều việc sai nhưng chỉ cần bà còn sống một ngày, liền có nghĩa vụ dạy cho nàng biết cái gì là đúng, cái gì là sai.
Bà chỉ hi vọng tất cả đều này còn có thể kịp.
Bên kia ở đầu đông thôn, ở trong bóng đêm có một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa một căn nhà lớn.
Giang Thục Vân dẫn đầu từ trên xe ngựa đi xuống, giơ lồ ng đèn đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhấc mành xe ngựa lên chờ Giang Thụ Hân đi xuống.
Mà Giang Thụ Hân hơi hơi cong người, đem Tứ Bảo đang ngủ ngon lành từ trên xe ngựa ôm xuống.
Giang Thục Vân đốt đèn lồ ng đi phía trước, gõ gõ cửa lớn, trong chốc lát, cửa được người bên trong mở ra, chính là người mà sáng nay cùng cô rời khỏi Dư gia, Lý Sở.
Lý Sở đầy cửa ra liền nói:" Rốt cuộc cũng đã trở lại, tiểu Thượng đã đi ngủ rồi"
Tiếng nói có chút lớn, kinh động đến Tứ Bảo trong ngực cô, làm nàng có chút không kiên nhẫn nhíu mày, thấy sắp tỉnh dậy.
Cô vội vàng đem đầu Tứ Bảo đè vào trong lồ ng ngực mình, khó chịu trừng mắt nhìn Lý Sở làm y giật mình hoảng sợ.
Lúc này, Lý Sở mới ý thức được hành vi của mình không ổn, liền ăn nói khép nép xua xua tay, giương miệng làm khẩu hình xin lỗi.
Giang Thục Vân mang tay nải nhỏ của nàng từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn hai người ở cổng, nhỏ giọng thúc giục:" Đứng ở cổng làm thần giữ cửa?"
Nói xong cũng mặc kệ hai người kia, tự mình tiến vào trong viện.
Bạn đang đọc bộ truyện Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê, truyện Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê , đọc truyện Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê full , Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê full , Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê chương mới