"Nói, anh biết dùng thứ này bao lâu rồi?" Tôi gằng giọng.
"Đây là điếu cuối cùng, tôi hứa." Anh trả lời sang chuyện khác, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Người Nam Thần không bay mùi của thuốc lá, chỉ có hương xả vải nhàn nhạt dễ chịu.
"Anh là bác sĩ, đương nhiên phải biết tác hại của nó rõ như thế nào.
Mau khai, anh sử dụng chúng từ khi nào?!" "Lúc mà chúng mình vừa chia tay." Nam Thần bâng quơ nói, anh nhắc lại chuyện cũ như thể bản thân không phải là nhân vật chính.
Lòng tôi như bị ai mạnh mẽ nhéo một cái, tôi đưa tay vuốt tóc anh, khẽ bảo:
"Được rồi được rồi, không nhắc lại quá khứ nữa." "Ừ." Anh đáp ứng.
"Có tâm sự gì sao?" "Không có." "Anh hối hận khi chuyển về Việt Nam à?" "Không có." "Giận em sao?" "Cũng không." Tôi nhăn mũi, kéo mặt anh lại gần mặt mình, dùng sức cắn miệng Nam Thần.
Trán tựa trán than thở: "Haizzz, sao lại cố chấp như thế, có chuyện gì phải giấu em à?" ☆69 Tôi nhìn thẳng Nam Thần, cam tâm tình nguyện bị hút vào đáy mắt màu xám khói.
Đã lâu rồi kể từ ngày hai ta mới gặp nhau, một nhỏ nổi loạn và tên cao kiều cù lần.
Định mệnh trớ trêu như sợi tơ hồng, quấn quýt trói chúng tôi lại với nhau.
"Không, tôi chỉ suy nghĩ nên cầu hôn như thế nào?" "Đấy, cứ thẳng thắng nói ra, cầu hôn thì cầu hôn, có gì mà...........!CÁI GÌ?! CẦU HÔN AI?" Nhận ra được trọng điểm, tôi giật mình hét toáng lên.
Đầu óc quay cuồng, dây phản ứng như bị đứt thành từng đoạn.
"Hừ, không em thì ai? Sao lại nói lời ngu ngốc như thế?" ☆70 Nam Thần dứt lời liền lùi vài bước, có chút không tự nhiên đưa tay vào túi quần của mình, lấy ra hộp nhẫn nhung màu đen.
Ánh mắt của anh có đôi chút ngại ngùng, anh hắng giọng rồi bảo: "Sở dĩ anh không mua hoa, là vì lời cầu hôn này thật sự nằm ngoài dự kiến của anh.
Vốn dĩ trước khi gặp em, hôn nhân hay tình yêu đều không có trong kế hoạch.
Nhưng sau khi em đến, anh lại nhận ra...!vô vàn dự định được anh tỉ mỉ thiết lập đều toàn bộ phá sản.
Mọi thứ sau đó xảy ra trong đời anh đều rất đột ngột cũng rất nhiệm màu, ngay cả ngày hôm nay cũng vậy." Nam Thần cười dịu dàng rồi quỳ một chân xuống, mở ra hộp nhẫn nhung màu đen, anh đối với tôi chầm chậm ngỏ lời: "8 năm 173 ngày quen nhau, cãi nhau có, chia tay cũng có, ấm áp lại càng nhiều.
Điều tuyệt vời nhất ở đời này là, sự xuất hiện của em.
Khụ, vì thế...!em có muốn tiến thêm một bước nữa không? Làm con dâu của nhà họ Vạn?" Nam Thần từng câu từng chữ, nói thật rõ ràng và kiên định.
Não tôi nóng lên hừng hực, máu sôi trào trong cơ thể, trái tim như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Hai bàn tay đổ đầy mồ hôi, vừa hồi hộp vừa rung động kịch liệt.
Làm sao đây? Từ rất lâu rồi, tôi từng nghe người khác nói rằng, trong mối quan hệ, kẻ nào yêu càng nhiều thì càng thiệt thòi.
Nhưng thiết nghĩ, nếu cả hai đều hết lòng vì đối phương, thì liệu, đó có phải là một sự thiệt thòi công bằng? Tôi níu chặt áo, run rẩy nói: "Đồng ý, đương nhiên phải đồng ý chứ, em đâu có ngốc đến nổi bỏ lỡ cả chàng Nam Thần của mình." Em không trách ông trời đã không cho em gặp anh sớm hơn, em chỉ thầm cảm ơn ngài vì người ở bên cạnh em giờ đây chính là anh..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!