TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (5) An Viễn Đạo giống như đạp phải đuôi mèo, tức giận nói: “Đó là anh ta chém gió, chém gió có hiểu không hả! Tôi không gãy tay, tôi chỉ bị trật khớp mà thôi, trật khớp!” Kiều Duy đăm chiêu ồ dài, “Hóa ra sĩ quan huấn luyện An đã từng bị sĩ quan huấn luyện Quý đánh trật khớp tay à?” Nhiếp Nhiên lập tức thêm dầu vào lửa, cười nói: “Sĩ quan huấn luyện An, không sao, chỉ cần không bị đánh nằm dưới đất không bò dậy nổi thì vẫn chưa mất mặt.” “Con nhóc này! Có tin tôi không cho cô vào lớp 1 không hả!” Nhiếp Nhiên rất dửng dưng, “Tôi vốn không định vào đó.” “Tại sao? Lớp 1 không tốt à?” “Không không không, là lớp 1 quá tốt, tôi tự nhận là không có bản lĩnh vào đó cho nên không muốn gây trở ngại cho mọi người.” Nhiếp Nhiên cười. “Sao tôi lại cảm thấy cô nói không thành tâm thế hả?” “Vậy chỉ có thể chứng minh tâm lý của anh có vấn đề thôi.” An Viễn Đạo tức nghẹn họng, “Cô!” Sau khi trở về căn cứ, bọn họ nói với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi định giải tán, đột nhiên một giọng nói cách đó không xa truyền tới, “Chị Nhiên!” Chị Nhiên, chị Nhiên!” Lưu Hồng Văn vô cùng lo lắng chạy thẳng tới chỗ cô. Anh ta vừa chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên đã thở hổn hển như trâu nói: “Dương Thụ, cậu ta...” “Anh ta làm sao?” Nhiếp Nhiên cau mày, chẳng lẽ chết rồi à? Không đến nỗi như vậy chứ! Mới quỳ có mấy ngày thôi mà. “Cậu ta...!cậu ta ngất rồi!” Nhiếp Nhiên gật đầu “ồ” lên một tiếng. Cô tiếp tục đi về sau núi, Lưu Hồng Văn thấy cô đi rất bình tĩnh thì vội vàng chạy đến trước mặt cô, cuống cuồng hỏi: “Chị không đi gặp cậu ta à?” Nhiếp Nhiên cười trêu đùa, “Anh ta ngất rồi thì còn gặp gì nữa.” Nói rồi cô lại cất bước đi về phía trước.