HÓA RA CÔ TA HỌ TRẦN Nhiếp Nhiên và Dương Thụ một trước một sau đi ra khỏi phòng ăn. Nhiếp Nhiên thấy anh ta lặng lẽ đi theo sau mình bèn dừng lại, xoay người nhìn anh ta, “Hôm nay được nghỉ, sao anh không ra ngoài đi dạo?” Dương Thụ thấp giọng nói: “Không có gì mà đi dạo cả.” Anh ta cúi đầu đứng dưới bóng cây giống như là thiếu niên sầu muộn, hoàn toàn khác với lúc đầu.
Có lúc cô còn nghi ngờ Lâm Hoài giao Dương Thụ cho mình có phải là một sai lầm không.
Bởi vì sự tồn tại của cô không giống người khác, cô càng an ủi, Dương Thụ sẽ càng yếu ớt, càng lệ thuộc vào mình hơn. “Cô đỡ hơn chút nào chưa?” Dương Thụ thấy cô ngẩn ra nhìn mình, lại hỏi một câu. Nhiếp Nhiên thu hồi lại suy nghĩ, khẽ lắc đầu, “Không có vấn đề gì quá lớn.” “Cô phải cẩn thận một chút.” Sau đó anh ta quay đầu nhìn sang chỗ khác. Nhiếp Nhiên biết anh ta sợ mình khiển trách. Dáng vẻ sợ hãi nhưng lại muốn lo lắng như vậy khiến Nhiếp Nhiên bật cười: “Trước kia không phát hiện ra anh lại khó hòa nhập vào môi trường như vậy.” Dương Thụ không hiểu câu này của cô, quay đầu lại, hỏi: “Cô có ý gì?” “Anh không định làm quen với một chiến hữu nào sao?” “Tôi chỉ muốn quen cô thôi.” Hồi lâu, anh ta mới thấp giọng nói. Ý cười trên mặt Nhiếp Nhiên tan đi, thay vào đó là vẻ mặt Dương Thụ không hiểu nổi. Anh ta sợ Nhiếp Nhiên lại không vui nên buồn bực trả lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm quen với nhóm người kia.” Thật ra không phải là Nhiếp Nhiên không vui.
Mà là… không biết phải làm sao. Cô không biết rốt cuộc Dương Thụ muốn lệ thuộc vào mình bao lâu nữa. Nhiếp Nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn thế nào rồi? Bọn họ có khỏe không? Sau khi vào đơn vị dự bị, anh có liên lạc với bọn họ không?” Hình như Dương Thụ hơi kinh ngạc khi Nhiếp Nhiên còn nhớ tên của hai người kia, anh gật đầu, “Ừ, buổi sáng tôi có gọi điện thoại cho bọn họ.” “Gần đây bọn họ vẫn khỏe chứ?” Nói đến anh em thân thiết với mình trước kia, vẻ mặt Dương Thụ trở nên hòa hoãn hẳn, “Cũng không tệ lắm.” Nhiếp Nhiên cười nói: “Anh đi rồi, chắc là bọn họ rất buồn nhỉ?” “Bọn họ nói sẽ cố gắng gấp đôi, đợi có cơ hội gặp nhau ở đội thủy quân lục chiến.” Đội thủy quân lục chiến?
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Đừng vì là tôi nói cho nên quyết định đến đội thủy quân lục chiến.
Cuộc sống là của anh, thích nơi nào, muốn đi nơi nào, mục tiêu phấn đấu vì cái gì nên là anh tự quyết định, người khác không thể quyết thay được.” Dương Thụ do dự mấy giây, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Vậy cô muốn đi đâu?” Trên thực tế, bất kể là đội thủy quân lục chiến hay là lính đặc chủng anh ta đều không có bất cứ hứng thú gì, anh ta chỉ muốn biết Nhiếp Nhiên đi đâu. “Tôi muốn đi đâu anh sẽ đi với tôi à?” Nhiếp Nhiên nhìn thẳng vào anh ta, “Anh đang sống vì tôi à? Cuộc sống của mỗi người không giống nhau, đừng vì người khác mà vứt bỏ mình.” “Không phải vứt bỏ.” Dương Thụ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi vào quân đội vì ban đầu ba mẹ cảm thấy tôi quá khó dạy dỗ, bọn họ quá đau đầu nên mới bất đắc dĩ đưa tôi vào đây, hy vọng tôi ở trong quân đội có thể thay da đổi thịt.” Nghe tới đây, Nhiếp Nhiên đã hiểu ra. “Cuộc sống ở đơn vị dự bị của anh vừa mới bắt đầu, nếu như không biết tương lai sẽ như thế nào thì làm cho tốt hiện tại đi, đừng để mình phải hối hận.” Nhiếp Nhiên không muốn quy định mục tiêu cho anh ta.
Cô không hề muốn chịu trách nhiệm với bất cứ cuộc đời ai, cũng không muốn đi nắm giữ cuộc sống của người khác. Hình như Dương Thụ suy nghĩ lời cô rất lâu, sau đó mới hỏi Nhiếp Nhiên, “Vậy cô thì sao?” “Không biết.” Cô thật sự không biết tiếp theo cuộc sống của mình sẽ như thế nào, cô chỉ biết là có một ngày mình phải có khả năng áp chế được Nhiếp Thành Thắng, phải khiến Nhiếp Thành Thắng sợ hãi, thần phục mình, thậm chí vì thế mà trả bằng sinh mạng. Nhưng làm xong những chuyện này thì sao? Cô không biết hướng đi của mình. Sẽ tìm một nơi bình thản tự do sống hết đời này chăng? Lý trí của Nhiếp Nhiên nói với cô như vậy. Nhưng tại sao vừa nghĩ tới việc sắp bình thản tự do, trong lòng cô lại hơi trống rỗng? Là bởi vì trong tưởng tượng và kế hoạch của cô chỉ có một mình cô thôi sao? Một mình. Không phải cô luôn một mình sao?! Nhiếp Nhiên đè những suy nghĩ rối loạn trong lòng xuống, tiếp tục nói với Dương Thụ: “Cho nên bây giờ tôi đang cố gắng sống cho hiện tại.” Dương Thụ không phát hiện ra sự khác thường của cô, anh ta gật đầu. Hai người không còn gì để nói, Nhiếp Nhiên cũng không lãng phí thời gian nữa, “Tôi đi huấn luyện đây, anh về đi.” Nói xong, cô đi tới sân huấn luyện. Dương Thụ không quay về, anh ta nghĩ Nhiếp Nhiên yếu ớt như vậy, bây giờ buổi trưa không có ai ở sân huấn luyện, ngộ nhỡ cô ngất sẽ không hay.
Nhưng sợ làm cho Nhiếp Nhiên phản cảm, anh ta chỉ có thể chọn tập xà đơn ở xa cô. Nhiếp Nhiên ở trên đường chạy nhìn thấy nhưng coi như không thấy, một mình lặng lẽ chạy chậm để tiêu hóa. Khoảng một tiếng sau, cô bắt đầu chạy tăng tốc.
Sân huấn luyện buổi chiều chỉ có hai người bọn họ, không ai quấy rầy ai. Đến buổi chiều, Uông Tư Minh và mấy người lớp 1 khác cũng gia nhập. Uông Tư Minh tỏ ra hết sức tự nhiên.
Anh ta chạy lại gần cô, hai người trò chuyện mấy câu sau đó đường ai người nấy tự tập. Trong mấy câu ngắn gọn đó, Nhiếp Nhiên biết được lớp 1 bị sĩ quan huấn luyện mới kéo ra ngoài làm huấn luyện dã ngoại sinh tồn, đến ngày hôm kia mới trở về. Thấy nhóm người lớp 1 mới vừa huấn luyện dã ngoại sinh tồn xong đã cố gắng huấn luyện như vậy, Nhiếp Nhiên càng cảm thấy chênh lệch hơn. Cả buổi chiều, cô đều ở sân huấn luyện huấn luyện chung với nhóm người kia. Hoàng hôn đầu đông luôn tới rất nhanh, rất nhiều người đều trở về ký túc xá tắm sau đó đi ăn cơm. Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục huấn luyện. Uông Tư Minh có việc bị sĩ quan huấn luyện gọi đi, chỉ còn lại một mình Dương Thụ tiếp tục huấn luyện cùng cô. Cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Nhiếp Nhiên mới kết thúc huấn luyện chướng ngại vật, cả người toàn bùn cát đi tới phòng ăn. Dương Thụ lại lẽo đẽo đi theo cô. Ăn tối xong, Nhiếp Nhiên lại tiếp tục huấn luyện. Đèn đường bên trong sân huấn luyện đã sáng lên, Dương Thụ vẫn lặng lẽ ở cách đó không xa tập cùng cô.
Đến tám chín giờ, Lý Kiêu bước vào sân, bắt đầu chạy quanh đường băng. Đến hơn chín giờ, Nhiếp Nhiên mới dừng lại, trở về ký túc xá. Mới vừa vào cửa phòng, Hà Giai Ngọc đã cầm một túi đồ đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, nói như giành công: “Chị Nhiên, chị xem em mang đồ ngon gì về cho chị này!” Mở túi ra, bên trong toàn là đồ ăn vặt khác nhau. Hà Giai Ngọc vui vẻ nói: “Không phải quân y đó nói chị bị tụt huyết áp sao? Em mua rất nhiều chocolate cho chị, chị cầm theo người, cảm thấy không được bình thường thì ăn một miếng, tránh để bị truyền nước.” Nhiếp Nhiên rất giỏi phá hỏng bầu không khí: “Thời gian huấn luyện mà còn ăn, cô cảm thấy Quý Chính Hổ có thể đồng ý không?” “Chắc thầy ấy sẽ đồng ý thôi, nếu như thầy ấy không đồng ý, vậy chị ăn trước khi huấn luyện đi.” Nhiếp Nhiên thấy cô ta nghiêm túc suy nghĩ, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Lúc này, Lý Kiêu đã huấn luyện xong, đi vào ký túc xá. Hà Giai Ngọc nói: “À đúng rồi, chị Kiêu còn mua một ít kẹo dẻo cho chị đấy.
Còn nữa, cái bánh ngọt này cũng là mua cho chị, sợ chị đói bị choáng, nửa đêm có thể ăn.” “Lý Kiêu mua cho tôi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Lý Kiêu.
Hai tiếng nói đồng thời vang lên: “Không phải!” “Đúng vậy!” Nhiếp Nhiên nghe thấy lời nói không đồng nhất như vậy, lại nhìn vẻ mặt Lý Kiêu, cười gật đầu, “Được, tôi biết rồi.