TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
RỐT CUỘC LÀ AI CHƠI AI?
Nghiên Tịch rất yêu thích dáng vẻ khiếp sợ của Nhiếp Nhiên lúc này, câu nào nói cũng vô cùng chậm chạp, giống như những con dao lăng trì: “Nếu Nhiếp Nhiên nói ra ngoài sát hạch sẽ không mang nhiều thuốc như vậy, thế thì bây giờ, em thỉnh cầu lục soát ký túc xá.”
Cô ta vẫn nhớ ban đầu Nhiếp Nhiên đã nói với mình, chỗ cô còn nhiều thuốc.
Nghiên Tịch thấy Nhiếp Nhiên ngồi im, nhìn mình không chớp mắt với vẻ mặt u ám như một kẻ thất bại, khóe miệng cô ta không kìm được mà nở nụ cười đắc ý.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới một trận huyên náo, hình như là xen lẫn tiếng Tống Nhất Thành và Dương Thụ.
Ngay sau đó Dương Thụ lao vào đầu tiên.
Mới vừa vào, anh ta đã hô ầm lên, “Không thể nào! Nhiếp Nhiên tuyệt đối không bỏ thuốc cho Nghiên Tịch! Cô ấy không có lý do gì làm như vậy cả!”
Trên người anh ta có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, trên chân còn quấn băng, xem ra lần sát hạch này anh ta đã chọn con đường khó khăn rồi.
Đám sĩ quan huấn luyện Trần Quân thấy Dương Thụ công khai lao vào như vậy thì đứng phắt dậy, lên tiếng mắng: “Ai cho cậu vào đây? Có còn coi sĩ quan huấn luyện ra gì không! Ra ngoài!”
Đúng lúc này, Tống Nhất Thành cũng theo vào, nghe thấy lời Trần Quân, anh ta vội vàng đi lên kéo Dương Thụ ra ngoài, nói: “Tôi nói rồi, cậu đừng có chạy ra ngoài để động đến vết thương, mau cùng tôi về đi.”
Dương Thụ không để ý đến vết thương đau đớn, giãy khỏi tay Tống Nhất Thành, “Không! Sĩ quan huấn luyện, Nhiếp Nhiên bị oan, em có thể bảo đảm!”
Hai người lôi lôi kéo kéo ngay trong lều.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trợn mắt ám chỉ Tống Nhất Thành.
Giả vờ cái gì!
Rõ ràng chính cái tên đáng chết này tiết lộ cho Dương Thụ nghe, để mượn tên ngốc Dương Thụ này xông vào kiểm tra tình hình.
Tống Nhất Thành dám lợi dụng người đơn thuần như Dương Thụ!
Đúng là đang yên đang lành tìm chuyện cho cô làm!
Nhiếp Nhiên đau đầu đỡ trán.
Sắc mặt Trần Quân tái xanh, anh ta đập bàn nói: “Cậu bảo đảm? Cậu lấy cái gì để bảo đảm? Dùng cái đầu của cậu à? Hay là dùng mạng! Chuyện này không điều tra rõ ràng, cậu bảo hơn một trăm bốn mươi người khác phải làm thế nào! Mạng của cậu gánh được mạng của toàn bộ đơn vị không?”
“Em không quan tâm mạng của người khác, em chỉ quan tâm mạng của Nhiếp Nhiên!”
Trần Quân nghe thấy thế, lần này sắc mặt hoàn toàn đen sì.
Anh ta nghiến răng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã thấy Nhiếp Nhiên đứng phắt lên khỏi ghế, vung tay tát Dương Thụ bốp một cái.
Tiếng tát lanh lảnh vang lên trong lều.
Mọi người lập tức há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ Nhiếp Nhiên lại dám đánh người ngay trước mặt bọn họ.
Đúng là không có kỷ luật quân đội!
Cơn giận dữ nghẹn ở cổ họng Trần Quân không lên không xuống được, nín nhịn rất khó chịu.
Quý Chính Hổ cũng nghiêm mặt.
Trần Quân lại dùng sức đập bàn, lần này anh ta đập vang hơn lần trước, “Nhiếp Nhiên, cô đang làm gì thế! Cô dám đánh chiến hữu ngay trước mặt chúng tôi, trong mắt cô có còn sĩ quan huấn luyện là chúng tôi nữa không!”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên căn bản không để ý anh ta, đứng thẳng trước mặt Dương Thụ, lạnh lùng nói: “Ai bảo anh tùy tiện xông vào đây! Ai cho phép anh làm như vậy! Chuyện này liên quan gì đến anh? Anh dám ở bên ngoài nghe lén, còn xông vào như vậy, anh có biết tính nghiêm trọng của việc làm thế này không.
Chỉ riêng việc anh đứng bên ngoài nghe lén, đám người này đã có thể dùng tội nghe trộm để xử lý anh rồi anh có biết không!”
Dương Thụ thấy cô tức giận mắng mình, khí thế vừa rồi đối với sĩ quan huấn luyện trong nháy mắt biến mất, “Tôi...”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta lại định nói thì lập tức chỉ ra cửa, tức giận nói: “Cút ra ngoài!”
“Nhưng cô...”
“Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết, không cần anh kêu oan thay tôi!”
Nói xong cô ra lệnh cho Tống Nhất Thành sau lưng: “Tống Nhất Thành, đưa anh ta ra ngoài cho tôi!”
Tống Nhất Thành vừa bị khí thế của cô dọa cho sợ hãi, bây giờ đột nhiên bị điểm tên lập tức rùng mình, sau đó tiến lên túm lấy tay Dương Thụ, “Đi thôi.”
Nhưng không có tác dụng.
Dương Thụ tuy không hô to không cãi lại nữa, nhưng vẫn giống như một cái cọc gỗ đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Trần Quân theo dõi tất cả, lúc này gần như mất tất cả kiên nhẫn, đang định gọi người cưỡng chế kéo Dương Thụ ra ngoài thì thấy Nhiếp Nhiên lạnh giọng mở miệng:
“Anh được tôi đưa vào đơn vị dự bị, tạm thời không nhắc đến việc tôi tốn bao nhiêu tâm tư và thời gian với anh.
Lần này nếu như anh vì tôi mà bị đuổi ra ngoài, anh bảo tôi sau này chết đi có mặt mũi gì mà gặp Lâm Hoài!”
Cô vừa nói như vậy, Dương Thụ đã chấn động.
“Còn anh nữa, sau này anh có mặt mũi gì đi gặp anh ta! Những gì anh ta dặn anh trước khi chết, anh không hề nhớ một câu nào phải không! Anh cũng quên luôn lời đã hứa với anh ta rồi phải không!”
Vẻ mặt quật cường của Dương Thụ bắt đầu dịu đi, đáy mắt nhuốm vẻ bi thương.
Nhiếp Nhiên thấy thái độ của anh ta đã mềm xuống, ánh mắt lập tức thay đổi, trong giọng nói là sự lạnh lùng không hợp với tuổi, “Dương Thụ, anh nhớ kĩ cho tôi, nếu như anh không đường đường chính chính tốt nghiệp rời khỏi nơi này thì tức là anh đã phá hỏng lời hứa của tôi với Lâm Hoài.
Tôi là người nói được làm được, anh khiến tôi thất hứa, nhất định tôi sẽ không tha cho anh!”
Nói xong, cô nháy mắt với Tống Nhất Thành.
Tống Nhất Thành vội vàng bắt lấy anh ta, lần này dùng hết sức kéo anh ta ra ngoài.
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng Trần Quân có thể bị cắt ngang quên đi chuyện này.
Bên trong lều vẫn yên tĩnh, có điều sự yên tĩnh này mang theo cả kinh hãi.
Dương Thụ là được...!Nhiếp Nhiên đưa vào?
Cô ta dựa vào cái gì đưa người vào?
Ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng không có tư cách này, cô ta có tư cách gì?
Lúc này Nghiên Tịch nhìn Nhiếp Nhiên có cảm giác như nhìn trong sương mù.
Tại sao cô ta có thể được làm vậy?
Chẳng lẽ thân phận của cô ta rất đặc biệt à?
Ngay lúc cô ta đang không hiểu, Nhiếp Nhiên đã ngồi xuống, cô thu lại khí thế, trong nháy mắt đổi lại thành Nhiếp Nhiên có thái độ nhàn tản, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa hề xảy ra.
Cô nhìn Nghiên Tịch, hỏi: “Nhất định phải làm như vậy sao?”
“Dù sao tôi cũng phải có trách nhiệm với sự an toàn của bản thân.” Nghiên Tịch hoàn hồn lại, nói năng đâu ra đấy.
Nhiếp Nhiên khẽ cười một tiếng, “An toàn của bản thân? Nghiên Tịch, cô nghĩ là ầm ĩ đến bây giờ vẫn chỉ là an toàn của một mình cô sao? Cô cho là khả năng của cô lớn thế nào, có thể khiến nhiều sĩ quan huấn luyện xếp thành một hàng ngồi ở đây thẩm vấn một mình tôi? Ngu xuẩn!”
Mặt Nghiên Tịch tái nhợt, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Trần Quân cùng với những người khác ngồi ở bên kia nghe thấy vậy thì cũng cảm thấy cô gái này rất thông minh lanh lợi.
“Nhiếp Nhiên, nếu cô đã biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, biết bỏ thuốc cho binh lính là một chuyện vô cùng nghiêm trọng hơn nữa cực kì tồi tệ, vậy thì tôi hy vọng cô sớm nói thật.”
“Biết thì biết, rõ thì rõ, nhưng thật sự không phải tôi làm, mọi người không thể ép tôi thừa nhận được.
Tôi nói rồi, nếu như Nghiên Tịch cảm thấy lục soát ký túc xá mới có thể chứng minh sự trong sạch của tôi, vậy thì tôi theo ý mọi người.”
Trần Quân thấy cô bình tĩnh không giống như nói dối, nhưng vì lý do an toàn, cuối cùng vẫn phân phó người bên cạnh, “Lập tức gọi điện thoại, kiểm tra ký túc xá của Nhiếp Nhiên.”
Quý Chính Hổ gật đầu, lập tức đi xử lý.
Uông Tư Minh vì chuyện của Dương Thụ mà đứng ở cửa, thấy Trần Quân hoàn toàn không định bỏ qua cho Nhiếp Nhiên, cuối cùng do dự một lát vẫn mở miệng xin tha, “Sĩ quan huấn luyện, em cảm thấy Nhiếp Nhiên không có lý do gì làm như vậy, giữa cô ấy và Nghiên Tịch không có bất cứ mâu thuẫn gì, sao phải bỏ thuốc chứ?”
“Chính là vì không có bất cứ mâu thuẫn gì mới phải điều tra kĩ! Cậu còn chưa hiểu câu Nhiếp Nhiên nói với Nghiên Tịch à? Nếu như chỉ đơn giản là ân oán cá nhân thì cần nhiều sĩ quan huấn luyện ngồi ở đây lãng phí thời gian à?”
Đáy mắt Uông Tư Minh mơ hồ thoáng qua sự nôn nóng.
“Vậy thì càng không thể nào!” Anh ta khẳng định.
Trần Quân không muốn tiếp tục thảo luận với anh ta nữa, trầm giọng nói: “Bây giờ nhiệm vụ của cậu đã kết thúc rồi.
Uông Tư Minh, mời cậu rời đi!”
“Nhiếp Nhiên tuyệt đối không thể phá hoại quân đội.” Uông Tư Minh một lần nữa nhấn mạnh, “Ba cô ấy...”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rét lạnh, cô nâng cao giọng, “Uông Tư Minh, anh không nghe thấy sĩ quan huấn luyện bảo anh đi ra ngoài à?”
Uông Tư Minh nhíu mày, không hiểu tại sao cô không cho mình nói ra.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói từng chữ: “Chuyện của tôi, tôi có thể giải quyết một mình, không cần bất cứ ai ở chỗ này xin tha thứ hay nói thay tôi.
Hơn nữa tôi tin tưởng chuyện tôi chưa làm, đơn vị cũng sẽ điều tra và trả lại trong sạch cho tôi.”
Cô ám chỉ rất rõ ràng.
Uông Tư Minh nghe là biết ngay, cô không muốn nói cho chú Nhiếp.
Thật ra với thân phận của Nhiếp Thành Thắng, Nhiếp Nhiên có thể được rửa sạch nghi ngờ tại chỗ.
Cuối cùng, anh ta đành thỏa hiệp: “Được rồi.”
Sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài lều có rất nhiều người tụ tập.
Mấy người Hà Giai Ngọc vừa nhìn thấy Uông Tư Minh, lập tức gọi anh ta đến, đồng thanh hỏi: “Thế nào, thế nào rồi, tình hình bên trong sao rồi?”
Uông Tư Minh biết mức độ quan trọng của chuyện này, cũng không tiện nói nhiều, cộng thêm nơi này có nhiều người như vậy, chỉ nói qua loa: “Nhiếp Nhiên không sao, cô ấy chỉ bị sĩ quan huấn luyện giữ lại nói mấy câu liên quan tới chuyện ngày đó mà thôi.” Sau đó lôi Dương Thụ ra làm bia đỡ đạn, nói với anh ta: “Cậu mau theo quân y đi bôi thuốc đi.
Còn mấy người cũng mau về đi, tụ tập ở chỗ này sẽ bị ghi lỗi.”
Hà Giai Ngọc mơ mơ màng màng bị Uông Tư Minh đẩy vào trong lều của mình.
“Cậu chắc chắn Nhiếp Nhiên không sao chứ?” Nghiêm Hoài Vũ thấp giọng, lo lắng hỏi.
Uông Tư Minh gật đầu khẳng định, “Không sao, mồm mép của cô ấy không phải mọi người không biết.
Từ trước đến giờ chỉ có cô ấy nói chuyện nghẹn chết người, chưa từng thấy ai chặn họng được cô ấy.”
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt truyền tới, “Cũng chưa chắc, vừa rồi sĩ quan huấn luyện gọi chúng tôi vào nói chuyện một chút, chúng tôi đều chứng minh Nhiếp Nhiên đẩy bát canh kia về phía Nghiên Tịch, cho dù miệng lưỡi cô ta có lợi hại thế nào thì cũng không thể chối cãi được.”
Hà Giai Ngọc vừa nghe thấy thế, lập tức bùng nổ tại chỗ, “Mẹ kiếp! Tôn Cửu Cửu, con mắt nào của cô nhìn thấy, cô dựa vào cái gì chứng minh, mẹ kiếp cô cố ý đúng không! Có phải muốn ăn đòn không!”
Sau đó, cô ta xắn tay áo định xông tới.
May mà Lý Kiêu nhanh tay nhanh mắt chặn lại: “Hà Giai Ngọc, cậu đừng có làm loạn!”
“Quản tốt cái miệng của cô cho tôi, nếu không cẩn thận tôi xé nát ra đấy!” Hà Giai Ngọc tức giận bất bình đứng tại chỗ, hung dữ nói.
Tôn Cửu Cửu thấy vậy thì cười khinh thường, “Thật không biết có phải các người bị mắc bệnh tự ngược hay là không có tự tôn mà lại nhập bọn với loại người như vậy.”
Hà Giai Ngọc giận đến nỗi lại muốn mắng chửi người, bị Lý Kiêu nắm chặt tay lại nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo.
Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường cùng với Dương Thụ và Uông Tư Minh đều là binh sĩ nam nên cũng không tiện so đo với binh sĩ nữ, khiến Tôn Cửu Cửu nhất thời đắc ý.
Nhưng như vậy không có nghĩa là Tống Nhất Thành không so đo.
Anh ta chậm rãi nhìn cô ta, ánh mắt có vẻ như ôn hòa nhưng thực chất thì vô cùng sắc bén, “Cô đang nói là tôi không có tự tôn à?”
Tôn Cửu Cửu không ngờ Tống Nhất Thành cũng đứng về phía Nhiếp Nhiên, lập tức lúng túng, “Không, không phải...!quân y Tống, đương nhiên tôi không có ý đó...”
Đúng lúc này, cửa lều bị vén lên, Quý Chính Hổ đứng ở cửa quát, “Cho các cô, các cậu thời gian ba giây, lập tức quay về nghỉ trưa cho tôi, nếu không sau này đừng mong nghỉ trưa nữa!”
Lần này, tất cả những người muốn xem kịch đều tản hết đi.
Cả đám người Uông Tư Minh cũng nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài lều yên tĩnh lại, Quý Chính Hổ mới quay lại lều.
Nhiếp Nhiên vẫn không có bất cứ chút bất an nào.
Còn Nghiên Tịch lại căng thẳng vì Nhiếp Nhiên quá bình tĩnh.
Reng reng reng...!Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Nghiên Tịch không nhịn được run lên.
Cử động nhỏ của cô ta bị Quý Chính Hổ bắt được ngay, anh ta khẽ cau mày, đi qua nghe điện thoại rồi cúp máy.
Bạn đang đọc bộ truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân, truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân , đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân full , Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân full , Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân chương mới